Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 335: Làm hòa 2

Mẹ Lâm: “Thím tư nói thế quá khoa trương rồi, con bé chỉ làm tốt bổn phận của mình mà thôi, có thể chữa bệnh thì chữa, không chữa được cũng không có cách nào khác, không tồn tại chuyện có thể diện với không thể diện gì.”
Thím tư thuận theo cười nói vài câu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt không rời tầm nhìn, bao nhiêu ngày rồi không ăn thịt, sắp thèm chết mất.
Triệu Toàn Mĩ lại càng kiên định với suy nghĩ muốn làm hòa hơn, siết nắm tay để bản thân nở nụ cười thân thiện hơn một chút, bà ta lôi kéo làm quen với mẹ Lâm.
Đáng tiếc, mẹ Lâm không phải trẻ con, không phải chỉ vài câu đã có thể dỗ được.
Bà nói: “Thím tư, không còn sớm nữa nữa, cháu phải nấu cơm rồi.”
Triệu Toàn Mĩ lập tức nói: “Vừa vặn, để chị giúp em.”
Ăn sủi cảo thôi!
Thím tư cũng nói giúp: “Một người gói sủi cảo cũng chán, chúng ta làm chung, một lúc là xong.”
Mẹ Lâm liếc mắt nhìn hai người bọn họ, thím tư này cũng không phải người có quan hệ gần nhất, chẳng qua chỉ thích nhất là ôm đồm chuyện vào người mà thôi. Sau khi mình và phòng lớn hoàn toàn đoạn tuyệt, người có tầm nhìn thấy đều không chủ động ôm đồm hòa giải, mà đợi bản thân bọn họ tự tiêu hóa.
Dù sao loại chuyện này, nếu như người trong cuộc có ý hòa giải còn được, còn nếu như không có ý, cứ cưỡng chế ra mặt sẽ chỉ khiến người phản cảm.
Triệu Toàn Mĩ và bác cả Lâm cũng không phải chưa từng tìm qua người khác, chỉ có điều phần lớn người đều không ra mặt mà thôi, cán bộ thôn lại càng không lo chuyện này. Thím tư này tích cực như vậy, còn không phải lại bị Triệu Toàn Mĩ hứa cho lợi ích gì rồi sao?
Bà đặt thịt vào trong chậu: “Hôm nay sợ là không tiện rồi, tôi phải nấu nước tắm cho thằng lớn với thằng hai.”
Ý tứ từ chối này cũng quá rõ ràng, nhưng thím tư và Triệu Toàn Mĩ đã bị thịt heo làm cho đầu chập mạch, chỉ hận không thể ở luôn đây.
Thím tư còn nhân cơ hội khuyên: “Mẹ Uyển Uyển này, đều nói anh em ruột thịt không có thù qua đêm. Cháu xem, ba nhà các cháu cùng một cha mẹ, ngày lễ ngày tết này cúng tổ tiên, nếu như không ở chung, kêu tổ tiên có tức giận hay không?”
Mẹ Lâm đổ nước vào nồi: “Không đâu, cùng nhau tế tổ thì chỉ là một phần tế phẩm, nhưng ba nhà tự làm lễ tế tổ riêng có thể ăn được ba phần, lão tổ tông thấy vui vẻ hẳn.”
Thím tư lập tức bị chặn họng, sao một người phụ nữ như bà lại lươn lẹo như thế.
Lúc này, anh cả Lâm ở trên giường lạnh lùng nói: “Mẹ tôi vuốt, vuốt mặt nể mũi, có vài lời không, tiện nói. Nếu như em gái tôi, không làm, bác sĩ, nhà tôi, không thể ăn, cơm, các người còn muốn làm hòa à?”
Anh hai Lâm cũng nói: “Đúng, đừng có coi chúng tôi, là thằng ngu, khi bắt nạt chúng tôi, sao không nói, người một nhà, hòa thuận mới tốt đi?”
Con trai nhà người ta đã lên tiếng rồi, thím tư lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nữa, xem ra không ăn được bữa sủi cảo này rồi. Tuy rằng bà ta không vui, nhưng cũng không muốn đắc tội với mẹ Lâm, dù sao con gái người ta cũng làm bác sĩ.
Bà ta cười bảo: “Là thím nhiều chuyện, thím chỉ nghĩ tốt xấu gì cũng là người một nhà, không hòa thuận lại khiến người ta chê cười. Bản thân các cháu tự quyết định đi, thím chỉ tới giúp nói đỡ thôi, được rồi, thím đi đây.”
Bà ta vội vàng rời đi.
Bà ta vừa đi, mẹ Lâm đã trở mặt, lạnh lùng nhìn Triệu Toàn Mĩ.
Trong lòng Triệu Toàn Mĩ khẩn trương, cũng nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi ngõ, thím tư nói: “Chuyện không thành cũng không phải do thím, năm cân bột, hai mươi quả trứng gà, phải đưa cho thím.”
Triệu Toàn Mĩ: “Không làm được sao còn đòi đồ nữa?”
Thím tư đảo tròng mắt: “Cháu ngu thế, thím thấy người quyết định ở nhà bọn họ là cháu gái, chỉ cần cháu gái cháu nói hòa giải với cháu, còn không phải xong rồi sao?”
Đúng nhỉ? Đôi mắt của Triệu Toàn Mĩ sáng ngời, đây mới là trọng điểm.
Nghe mẹ Lâm ở nhà băm thịt làm nhân, quai hàm của hai người đàn bà đều lệch đi, thím tư ép Triệu Toàn Mĩ ít nhất cũng phải cho như vậy, Triệu Toàn Mĩ chỉ đành về nhà đi lấy trứng gà cho bà ta: “Chỉ có năm quả thôi!”
Đợi Lâm Uyển và Lục Chính Đình về nhà vào buổi tối, mẹ Lâm đã dẫn con trai và cháu ngoại gói xong sủi cảo.
Hai đứa trẻ Tiểu Minh Quang và Lục Minh Lương bưng cái đĩa nhỏ lên tranh công với Lâm Uyển và Lục Chính Đình, Tiểu Minh Quang: “Cha mẹ nhìn này, đây là con và anh trai nhỏ gói đó.”
Lâm Uyển nhìn, trên đó là mấy cái sủi cảo hoặc nằm hoặc bò có tạo hình kỳ quái, thậm chí còn có một cái có chân?
Lâm Uyển nhướn mày, chỉ vào cái sủi cảo thoạt nhìn có thêm mấy cái chân khác: “Đây là cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận