Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 529: Cậu bé là cá ướp muối 2

Tuấn Tuấn và Lâm Tụ lảm nhảm mấy tiếng, sau đó chẳng bao lâu lại bắt đầu ngáp ngủ, muốn đi ngủ.
Mẹ Lâm cười nói: “Tuấn Tuấn ngoan thật, không hề khóc nháo gì cả, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, bớt tốn bao công sức.”
Chu Tự Cường gượng cười nói: “Đây chẳng phải lợn con sao?”
Tuấn Tuấn vốn dĩ đã nhắm mắt lại bỗng nhiên mở mắt ra như kiểu đang lườm anh ta, ngay lập tức lười biếng nhắm lại đi ngủ.
Chu Tự Cường cứ nói cháu ngoại oán trách anh ta, trách anh ta nói cậu nhóc là lợn con.
Mẹ Lâm tức giận: “Tuấn Tuấn còn nhỏ như thế thì biết gì, nghe thì không hiểu, nhìn cũng chẳng rõ.”
Nhưng Chu Tự Cường cứ nhất quyết rằng cháu ngoại có thể nhìn thấy nghe thấy, vừa này còn nhìn anh ta nữa.
Mẹ Lâm bèn bảo bọn họ ra ngoài tản bộ hoặc là đến phòng khác chợp mắt đi, không được làm phiền Lâm Uyển và em bé nghỉ ngơi, hai người cần đi ngủ rồi.
Chu Tự Cường cười nói với Lâm Uyển: “Em gái, em còn nhớ hồi nhỏ anh hâm mộ nhất là mấy người ở cữ không, có thể ăn trứng gà ăn mì sợi, còn không cần phải làm việc, thoải mái biết bao nhiêu. Bây giờ thì anh hết ngưỡng mộ rồi, đây chẳng phải đang nuôi lợn con sao, không thể bị gió thổi, không được ra ngoài tản bộ, không thể đọc sách không thể làm gì cả. Một tháng nhàn hạ tới nỗi kiệt sức, em vất vả, mệt mỏi quá. Khi nào em ở cữ xong thì bọn anh đến giúp em chuyển chỗ ở cữ để em về nhà ngoại nghỉ ngơi nhé.”
Phong tục bản địa, con gái ở cữ xong thì nhà mẹ đẻ sẽ chuyển chỗ ở cữ, để con gái và em bé về nhà mẹ ở mấy ngày.
Có điều mười mấy năm lại đây vì sự áp lực của cuộc sống nên rất nhiều phong tục đã không thể không bỏ đi. Rất nhiều phụ nữ đẻ xong không ở cữ đầy tháng đã phải xuống ruộng làm việc, càng không cần nói đến chuyện về nhà mẹ đẻ.
Nhưng ở chỗ Lâm Uyển thì đương nhiên có thể.
Mẹ Lâm cũng rất dao động: “Uyển Uyển, khi nào Tuấn Tuấn đầy tháng thì chúng ta làm tiệc đầy tháng được không? Đến lúc đó mấy đứa về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, con rể chắc chắn đồng ý đấy.”
Lâm Uyển cười đáp: “Mẹ, anh ba chắc chắn sẽ đồng ý.”
Chỉ cần cô nói thì không có gì là anh không đồng ý, Lục Chính Đình chưa từng chống lại cô, ngoại trừ việc không tốt cho sức khỏe cô. Có điều đến lúc đó cô cũng phải nói, đừng thu xếp tiệc đầy tháng rồi tiệc trăm ngày, không cần thiết.
Ăn cơm trưa xong, mẹ Lâm thương lượng với Lâm Uyển bà về trước đã rồi khi nào đầy tháng lại tới.
Nhưng Lâm Tụ lại bảo bà cứ ở lại chăm sóc cho Lâm Uyển, ở nhà tất cả đều ổn, tình hình của anh cả cũng rất ổn định, phát tác có quy luật, bản thân anh ta thì lại càng không cần bà lo lắng, cha đi làm thì anh ta ở nhà làm cơm.
Lâm Uyển vẫn bảo mẹ Lâm cứ về đi. Không cần nghĩ cô cũng biết, hơn mười ngày nay chắc chắn ở nhà không có dễ dàng gì. Cha phải đi làm, anh cả anh hai ở nhà, tình hình của anh cả thì không được ổn định như vậy, anh hai thì ổn hơn chút, nhưng mà mười ngày nay chắc chắn là phát tác một lần. Nếu như phát tác ở nơi an toàn thì còn ổn, lỡ như tình hình khác thì vẫn khiến người ta lo lắng.
Ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một lát, mấy người mẹ Lâm đi về. Lúc đi về bà liên tục dặn dò Lâm Uyển: “Mẹ không ở đây với con thì con đừng bế em bé. Cho bú thì nằm xuống mà cho ăn. Tuấn Tuấn không nôn sữa nên bây giờ cũng không cần phải vỗ cho ợ hơi. Con hãy nhớ trong lòng, bế con thì sẽ mỏi cánh tay và eo, sau này không tốt.”
Mặc dù con gái là bác sĩ, nhưng là một người mẹ bà phải truyền thụ lại kinh nghiệm làm mẹ và kinh nghiệm của chính mình cho cô.
Lâm Uyển vui vẻ đồng ý.
Mẹ Lâm: “Phòng y tế có chuyện thì con cũng đừng đi, có chuyện gì thì cũng phải đợi đến hết ở cữ.” Bà còn dặn Lục Chính Đình và hai đứa nhỏ trông chừng Lâm Uyển, để tránh cô rảnh rỗi rồi lại đến phòng y tế làm việc.
“Bà ngoại, bà yên tâm đi, bọn cháu sẽ trông chừng mẹ/thím ba.”
Lục Chính Đình cũng bảo bà yên tâm, anh sẽ chăm sóc Lâm Uyển tử tế.
Lâm Tụ: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, em rể quan tâm em gái hơn ai hết mà.”
Mẹ Lâm lúc này mới lưu luyến không rời đi theo.
Sau khi bọn họ đi, ban ngày Lâm Uyển ở nhà với con, thằng bé ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, mà cô cũng không thể đọc sách đọc báo, lại không thể ra ngoài tản bộ, vô cùng nhàm chán. Nhưng Lục Chính Đình muốn ở nhà với cô thì cô lại không cho, như thế chẳng phải sẽ làm lỡ công việc của anh sao, cô làm gì có mong manh như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận