Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 599: Phiên ngoại 5

“Hình như anh đã nằm mơ một giấc.” Anh thấp giọng đáp.
Lâm Uyển nở nụ cười: “Chúng ta ở đây ngắm hoa mới chỉ vài phút như vậy, anh đã mơ thấy gì thế?”
Lâm Uyển có hơi lo lắng, hỏi 999: “Mi thật sự không tự ý làm bừa đấy? Tại sao sau khi thôi miên, anh ấy vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy, không phải nên tỉnh lại rồi quên hết hay sao?
999 cười hì hì: “Tình huống đặc biệt thì đối xử cũng đặc biệt, nếu như anh ấy quên mất giấc mơ giữa ban ngày vừa thần kỳ vừa quái lạ này, vậy kỹ năng đặc biệt của anh ấy cũng không thể đột phá, chỉ có thể cường thân kiện thể bình thường thôi.
Lục Chính Đình nói lại giấc mơ của mình cho Lâm Uyển nghe một chút: “Anh không biết là ảo giác hay là nằm mơ, dù sao ở trong đó, hình như anh không có suy nghĩ và ý thức của người bình thường.”
Lâm Uyển tò mò nhìn anh: “Có một đám thần tiên muốn giữ anh lại sao? Ôi, vậy thật không tệ, toàn là tiên nữ cả.”
Lục Chính Đình nhíu mày: “Em không ở đó, anh ở lại làm gì?”
Thần tiên gì đó, chẳng qua chỉ là một nhóm phụ nữ hát xướng.
Lâm Uyển cười khanh khách: “Xem ra em không cần lo lắng có người câu mất anh đi rồi, đến tiên nữ còn vô dụng cơ mà, vậy cho em xem chìa khóa này của anh một chút được không?”
Lục Chính Đình nhìn bộ dạng tin là thật của cô, cũng không khỏi nở nụ cười: “Anh nói là nằm mơ mà, làm sao có chìa khóa được chứ.”
Tuy rằng anh cũng không xác định được vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với mình, ảo giác, nằm mơ chăng?
Nhưng ở trước mặt Lâm Uyển, anh cũng không muốn khiến cô lo lắng, cho nên chỉ coi như chuyện cười.
Lâm Uyển thì lại mang bộ dáng rất có hứng thú, quấn lấy đòi anh nói thêm chút nữa.
Lục Chính Đình thấy cô vui vẻ nghe, mới nói rõ chi tiết mà mình nhớ cho cô nghe, hoa sen đó nở thế nào, cảnh tượng thay đổi thế nào, xuất hiện thuyền hoa thế nào, đương nhiên cũng không bỏ lỡ phân đoạn chọn chìa khóa.
Lâm Uyển vừa nghe vừa tiếp tục tiến hành ngắm bắn thẳng vào 999: “Quá sơ cũ rích, quá lỗi thời. Đây đều là chuyện xưa tiểu tử nông thôn nghèo khó không có văn hóa bịa ra để an ủi chính mình. Cái gì mà không thể ăn cơm, không thể trồng trọt, nuôi trâu nuôi chó nó sẽ báo ân anh, còn cho anh vàng bạc, cưới vợ cho anh, hoặc là tìm một cô vợ, giặt giũ nấu cơm cho anh, cùng nói chuyện cùng đi ngủ, còn sinh em bé…”
Trong đầu cô lặng ngắt như tờ, hệ thống như không tồn tại, không có một chút dao động.
Sau khi hỏi xong, Lâm Uyển ôm cánh tay của Lục Chính Đình, nói: “Rất hay, có đôi khi em cũng sẽ nghĩ một vài chuyện xưa thú vị.” Cô nghĩ, đã chọn kỹ năng rồi, vậy giờ về ăn cơm thôi.
Lục Chính Đình rũ mắt nhìn cô, đi vài bước: “Bình thường anh không nghĩ… đến mấy thứ này.”
Tiên nữ gì đó chìa khóa gì đó, mấy thứ lung tung gì đó, hoàn toàn không phải phong cách của anh. Bình thường anh rất ít nghĩ ngợi lung tung, chuyện nghĩ đều là quan tâm cô, gia đình, công việc và tương lai, mà không hề có lấy một lần là chuyện xưa tinh linh tiên nữ linh tinh gì đó.
Nhưng thấy dáng vẻ của Lâm Uyển giống như đang ngầm thừa nhận là anh có nghĩ, còn cảm thấy nghĩ cũng không có gì cả.
Anh cũng chưa từng nghĩ tới người phụ nữ nào ngoài cô. Anh cũng không muốn vợ hiểu lầm mình, cho rằng mình hai lòng gì đó, đây là chuyện rất quan trọng.
Lâm Uyển ngẩng đầu, cười ngọt ngào với anh: “Yên tâm đi, em sẽ không nghi ngờ anh đâu, em tin trái tim anh mà, em chỉ cảm thấy công việc bận rộn như vậy, thả cho tư duy bay bổng hợp lý một chút cũng là chuyện rất tốt.”
Lâm Uyển không nghi ngờ anh khiến Lục Chính Đình cảm thấy rất tốt.
Nhưng… anh lại bắt đầu nghi ngờ chính mình, có phải mình có vấn đề gì đó rồi không? Tại sao lại xuất hiện ảo giác?
Không phải là một ảo ảnh, mà là một đoạn trải nghiệm lớn, nếu như là giả, vậy nó cũng thật quá rồi, còn nếu như là thật, anh và Lâm Uyển đứng ở bên bờ hồ lại hoàn toàn không nhúc nhích gì cả.
Cho nên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh?
Lâm Uyển là bác sĩ, cô không cảm thấy anh có bệnh về phương diện tâm thần, vậy anh cũng không cần thiết lo lắng, hơn nữa anh cảm thấy mình hoàn toàn bình thường.
Lục Chính Đình siết chặt nắm tay, dường như sức lực của mình đã trở nên lớn hơn.
Vừa rồi đi qua một mương nước nhỏ, anh thuận tay ôm Lâm Uyển đi qua, loại chuyện này anh thường làm rất nhiều, cũng có tính toán dùng bao nhiêu sức ở ngón tay và bàn tay đối với cân nặng của cô. Nhưng mới vừa rồi anh ôm cô, không biết tại sao, lại lập tức giơ cô lên cao hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận