Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 345: Hiến kế

Xe ngựa của đám người bác sĩ Hoàng ra khỏi thôn, đến một ngã tư, thì nhìn thấy Hồ Hướng Dương đạp xe đạp đợi ở đó, ông ta vội vàng bảo xe ngựa dừng lại.
Ông ta xuống hỏi: “Hướng Dương, cháu muốn về huyện?”
Hồ Hướng Dương lắc đầu: “Không về, cháu phải học làm bác sĩ. Bác Hoàng, bác nói bác sĩ Lâm có được không?”
Bác sĩ Hoàng vỗ tay khen ngợi: “Tốt, rất tốt.”
Hồ Hướng Dương tự hào vô cùng: “Bác Hoàng, thế bác nói cô ấy có nên đến bệnh viện huyện?”
Bác sĩ Hoàng gật đầu, nhỏ tiếng nói: “Bác sĩ giỏi như vậy, đến bệnh viện thành phố cũng nên đó.”
Hồ Hướng Dương cười khúc khích: “Bác Hoàng, bác đừng nói không mà không làm nhé.” Bác sĩ Lâm có thể dựa vào năng lực đến bệnh viện, Lục Chính Đình thì không được!
Cậu ta chào tạm biệt bác sĩ Hoàng bọn họ, rồi đạp xe đạp đến Lâm Gia Câu, đi loanh quanh ở ngoài lối vào phòng y tế, chứ không dám vào tìm cô.
Lâm Uyển bọn họ tiễn khách về, đang định chuẩn bị cho ca phẫu thuật chiều nay, Lục Chính Đình nhìn thấy Hồ Hướng Dương loanh quanh ở bên ngoài.
Chỉ cần cậu ta không đến làm phiền vợ mình, anh cũng lười để ý đến.
Lâm Uyển thấy biểu cảm của anh trở nên lạnh lùng, cô hỏi: “Sao thế?”
Lục Chính Đình lắc đầu: “Không sao, nhìn thấy một con bọ chét.”
Chu Triều Sinh đang tận dụng mọi thứ, kiểm kê khăn trải giường, anh ta nghe thế cũng tiến lại nói: “Là một con bọ chét to lắm đấy, tôi cũng nhìn thấy rồi.”
Lâm Uyển không nghi ngờ gì, nói với vẻ nghiêm túc: “Bọ chét thì không sợ, nhảy vài cái rồi đi, chỉ sợ con rận, bò lên người hút máu, còn sinh sản ra nhiều rận con, vô cùng đáng ghét, nhất định giết chết mới được.”
Chu Triều Sinh nhanh chóng viết ngoáy vào mặt sau của biên lai và cho Lục Chính Đình xem, Lục Chính Đình bật cười thành tiếng.
Lâm Uyển đảo mắt: “Sao em cảm thấy trong lời của hai người có ẩn ý thế?”
“Ha ha ha……”
….
Sau hai ngày mưa thu liên tiếp, nhiệt độ không khí hạ xuống rõ rệt, vụ mùa thu hoạch cũng dần bước vào hồi cuối. Mọi người lại bắt đầu bận rộn với chuyện nộp lương thực, chia lương thực, nhà nhà vui vẻ nô nức như đón năm mới.
Bây giờ tiêu chuẩn phân lương thực của nhà mẹ đẻ Lâm Uyển là một người mười công điểm, ngoài khẩu phần lương thực tiêu chuẩn còn được phân một số đồ ăn không nằm trong danh sách cấp lương, có các loại như bí đỏ, bầu, đậu hũ. Hơn nữa Lâm Uyển còn được chia một ít đậu tương, có thể dùng nó làm bã đậu cho ngựa ăn, coi như là phụ cấp di chuyển.
Bởi vì Lâm Uyển là bác sĩ nên đại đội còn phân sáu cân vừng có thể ép thành dầu cho nhà mẹ đẻ cô, đây là mặt hàng hiếm trong đại đội, số lượng không nhiều nên chỉ được dùng làm phần thưởng cho những gia đình có đóng góp đặc biệt cho đội.
Lâm Uyển giúp cha mẹ vận chuyển lương thực, cô sợ Lục Chính Đình mệt nên không để anh giúp, cô bảo anh ở lại đại đội giúp kế toán Lâm tính toán sổ sách.
Tính một hồi anh mới phát hiện năm nay mùa ngô bội thu, trừ đi phần lương thực nộp và khẩu phần lương thực vẫn còn lại một lượng khá nhiều.
Bình thường phần lương thực dư ra sẽ được bán cho nơi quản lý lương thực nhưng giá cả ở đó quá thấp, ngay cả đổi về công điểm cũng không đủ, thường thì đại đội rất không tình nguyện bán. Dù sao đại đội còn nuôi gia súc và heo, nuôi mấy con này đều cần lương thực. Gia súc đói bụng thì không có sức làm việc, heo đói thì không béo, không hoàn thành nhiệm vụ nộp thịt heo.
Huống hồ khẩu phần lương thực của các xã viên còn không đủ ăn, số lương thực này nếu có thể dựa theo tỷ lệ công điểm mà chia cho các xã viên thì tốt hơn.
Chỉ có điều vẫn phải tìm một lý do thích hợp mới được.
Kế toán Lâm: “Hay là chúng ta mua lại một phần, giữ phần đó làm lương thực lưu động, đợi đến thời kỳ giáp vụ năm sau chúng ta sẽ chia chúng cho các xã viên.”
Lão thư ký: “Bên công xã sẽ phái người đến giám sát việc thu hoạch, thu hoạch được bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu, đều được tính trước rồi.”
Ba người cùng nghĩ cũng không nghĩ ra cách.
Kế toán Lâm nhìn Lục Chính Đình đang ngồi một bên giúp đỡ đối chiếu sổ sách, ông ta qua đó hỏi anh, theo ông ta thì tuy Lục Chính Đình không thích nói chuyện nhưng có rất nhiều ý tưởng.
Lục Chính Đình hiểu ý ông ta nên nói: “Số ngô đó đã tách hạt rồi sao?”
Kế toán Lâm viết: “Chưa tách, mới lột vỏ thôi. Sức lao động chính đều bận rộn việc đồng áng rồi, chỉ có trẻ con và người già tách hạt, tốc độ không nhanh như thế.”
Lục Chính Đình: “Vậy thì phân cả phần lõi ngô cho các xã viên đi, bóc không kịp thì ăn tới đâu tách hạt tới đó, trọng lượng chắc chắn sẽ nặng hơn hạt ngô đã được tách, còn về việc phần lớn mấy bắp ngô có kích thước không đều nhau thì có thể tìm một cái giá hợp lý để tính.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận