Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 474: Bánh mì 2

Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang yêu lò bánh mì này quá, mỗi ngày đều muốn nướng gì đó, thậm chí bọn nhỏ còn tìm người cùng nhau đi bắt châu chấu, và ve sầu về nướng.
Hôm đó kế toán đi tới thôn khác mua cho Lâm Uyển một con vịt không đẻ trứng, hai người Lục Chính Đình và Lục Minh Lương cùng nhau làm vịt nướng.
Đợi khi gần chín tới rồi, Tiểu Minh Quang và bác sĩ Lâm vây quanh lò bánh mì chảy nước miếng, chỉ hận không thể cạy cửa gỗ nhỏ đó ra xem, rốt cuộc bên trong đã thành thế nào rồi.
Lâm Uyển thì lại ở đó chỉ huy Lục Chính Đình và Lục Minh Lương làm nước tương, tương ngọt, tương nhà nông, hành lá thái nhỏ, dưa leo thái sợi, còn có cả bánh hấp nhỏ mỏng như tờ giấy.
Lâm Uyển cười bảo: “Có đao công của anh ba, bữa vịt nướng này của chúng ta có thể nếm ra hương vị của Toàn Tụ Đức rồi.”
Ăn vịt nướng quan trọng nhất chính là bước thái thịt vịt, thái đẹp thì cảm giác ngon hơn gấp bội, mà thái không đẹp thì cũng thật khó nói.
Tiểu Minh Quang: “Cha, mẹ, có thể ra lò rồi! Con nghe thấy cả tiếng vịt nướng nói được rồi!”
Bác sĩ Kim cũng phụ họa, thật sự là chín rồi.
Lục Minh Lương: “Để cháu!”
Lâm Uyển và Lục Chính Đình cũng đi qua, ngay khi Lục Minh Lương sắp mở nắp, thì bên ngoài truyền tới tiếng xe Jeep.
“Bác sĩ Lâm!” Trần Chí Cương sải bước tiến vào: “Lão thủ trưởng của chúng tôi đã tới rồi!”
Tới rồi?
Lâm Uyển nhìn lò vịt nướng, ôi trời, đây là ngửi thấy mùi vịt nướng nhà cô nên tới sao?

Lâm Uyển và Trần Chí Cương chào hỏi vài câu, lại phiên dịch cho Lục Chính Đình một chút, nói với anh vị lão thủ trưởng đó đã đến rồi, rồi ôm cánh tay anh đi ra ngoài đón tiếp.
Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang không hiểu lão thủ trưởng với không thủ trưởng gì, chỉ vào con vịt nướng, nôn nóng muốn chết: “Thím ba/ mẹ, vịt nướng làm sao đây?”
Lâm Uyển cười bảo: “Đã dập lửa rồi sẽ không cháy đâu, đi nào.”
Một nhóm người đi ra cửa sân, chỉ nhìn thấy một người lính cần vụ chuyển một chiếc xe lăn gấp rộng lớn từ trên chiếc xe Jeep xuống, rồi mở ra, sau đó lại khiêng một lão quân nhân xuống. Ông cụ mặc một bộ quân trang không mới không cũ, tóc mai hoa râm lộ ra bên dưới mũ quân, gương mặt khí thế, phấn chấn tinh thần, tuy rằng đã từng này tuổi rồi, nhưng lưng vẫn rất thẳng như cũ.
Ông ta liếc mắt nhìn qua gương mặt của vài người, cuối cùng rơi lên mặt Lâm Uyển, sau đó duỗi tay ra với cô: “Bác sĩ Lâm, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”
Lâm Uyển bắt tay ông, cười bảo: “Chào mừng lão thủ trưởng, tới sớm không bằng tới vừa lúc, vừa vặn bọn cháu vừa mới làm vịt nướng xong, mời mọi người cùng ăn với bọn cháu.”
Lão thủ trưởng vốn muốn nói mình đã ăn rồi, nhưng mũi vừa hếch lên đã ngửi được một mùi hương vừa thơm vừa ngọt, lập tức cảm thấy không nên từ chối, sắc mặt của ông cụ vẫn rất nghiêm túc, nhưng lại gật đầu: “Vừa đúng lúc đang đói, ông họ Cố, các cháu cứ gọi ông Cố là được.”
Lâm Uyển lại giới thiệu Lục Chính Đình, bác sĩ Kim, hai đứa trẻ, và những người khác trong đại đội với ông cụ.
Ông cụ nhìn Lục Chính Đình, dáng người cao ngất, dáng vẻ rất tốt, cũng duỗi tay: “Người đã từng đi lính.”
Lục Chính Đình bắt tay với ông ta, báo phiên hiệu đi lính trước khi rời ngũ.
Lão thủ trưởng Cố gật đầu: ‘Không tồi.” Ông cụ lại bắt tay bác sĩ Kim, khen anh ta có tinh thần của Bethune, từ thành phố lớn về nông thôn. Sau đó lại rất nghiêm túc bắt tay Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang, ông cụ nhìn chằm chằm vào Tiểu Minh Quang, có hơi ngẩn ra: “Đứa trẻ này… lớn lên thật tuấn tú.”
Lục Minh Lương đáp với giọng giòn tan: “Đương nhiên rồi, chú ba và thím ba cháu lớn lên tuấn tú, em trai cháu hậu sinh khả úy, lại càng tuấn tú hơn.”
Tiểu Minh Quang là do Lâm Uyển và Lục Chính Đình nhặt về, mọi người đều biết, nhưng vì thân phận của hai người, nên không có người nào đồn đãi bậy bạ, cũng sẽ không kể với trẻ con. Lục Minh Lương vẫn luôn nhận định em trai là do chú ba và thím ba đi tới nhà bà ngoại sinh ra, là con ruột, chứ không biết mấy thứ như nhận nuôi.
Lão thủ trưởng nhìn Tiểu Minh Quang một lát: “Cũng đúng thật, đứa trẻ này lớn lên giống cha mẹ.”
Trong lòng Lục Minh Lương sinh ra ấn tượng tốt với ông cụ vì ông cụ khen em trai tuấn tú, còn mời ông cụ đi vào ăn vịt nướng.
Trần Chí Cương: “Vậy chúng tôi cũng xin được nhờ, có lộc ăn.”
Lâm Uyển muốn mời mấy vị chiến sĩ cùng nhau đi vào nhà ăn cơm, nhưng bọn họ lại không chịu, người đông thì đi tới đại đội phát cơm, hiển nhiên sẽ không chen chúc ăn ở nhà Lâm Uyển, cô vẫn chưa chuẩn bị và không lo nổi cho nhiều người như vậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận