Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 339: Đến thăm quan

Chả trách gần đây cô làm nhiều thuốc như thế, giúp nhiều người như thế, còn nắm vững kỹ thuật Kim Châm Bát Ế, lẽ ra phải có nhiều giá trị y đức, nhưng hệ thống lại không động tĩnh gì.
Không đúng!
Cô hỏi: “Tiểu Cửu, mi nói thật đi, sao một chân giả đã khiến mi tiêu hao nhiều như vậy rồi? Thế mà còn vẽ bánh lớn, nói cái gì mà phòng thí nghiệm, bàn phẫu thuật, bệnh viện tổng hợp?”
999: “Ôi chao, kí chủ cô không buồn ngủ sao? Cá ướp muối không chịu nổi, cá ướp muối dễ mệt mỏi rã rời, Chu Công đến một giây cũng không thể đợi được, tôi ngủ trước đây.”
Lâm Uyển: Ràng buộc một hệ thống có thể online và logout tự do, tôi cũng không có lựa chọn nào khác.
Khi trời sáng, Lâm Uyển nhẹ nhàng bò dậy khỏi vòng tay của Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình cười mỉm, nhìn cô nói: “Thật ngại quá, lại giành chăn của em rồi.”
Lâm Uyển liếc nhìn cái chăn bông cô đơn bị đá ở góc tường, mặt không chút thay đổi mà gật đầu: “Không sao, em cũng không nhỏ nhen như thế.”
Lục Chính Đình cúi đầu, hôn lên chóp tai cô một cái chớp nhoáng, cái tai hồng hồng mê hoặc lòng người quá rồi.
Hôm nay có ca phẫu thuật, mẹ Lâm dậy sớm nướng bánh mì trộn, cắt một ít rau củ theo mùa, trộn với nước sốt của người nông dân, đồng thời chiên một bát lớn trứng băm với một ít dầu.
Ăn cơm xong, Lâm Uyển với Lục Chính Đình đến phòng y tế.
Chu Triều Sinh đã mở cửa dọn dẹp vệ sinh rồi.
Vốn dĩ bác sĩ chân trần này làm việc bữa được bữa cái, gần đến trưa mới đến mở cửa khám bệnh. Kể từ khi sùng bái Lâm Uyển thì Chu Triều Sinh lập tức trở thành trợ lý cần mẫn. Đặc biệt khi Lâm Uyển có ca phẫu thuật, anh ta đến rất sớm để quét dọn phòng y tế, còn khử trùng không gian bên trong rèm phẫu thuật, đợi Lâm Uyển đến.
Khi Lâm Uyển đến, Chu Triều Sinh còn chủ động pha sẵn trà hoa cúc cho cô, đây cũng là trà mà họ tự bào chế, bên trong có hoa cúc dại, câu kỷ tử, cây kim ngân.
Nói chuyện được vài câu, người nhà đưa bệnh nhân đến, còn mang thêm một túi lựu lớn cho Lâm Uyển.
“Bác sĩ Lâm, lựu nhà chúng tôi tự trồng đấy, ngọt lắm.”
Lúc này mà trong nhà còn có cây ăn quả thì cũng giỏi lắm rồi đấy, đặc biệt là cây ăn quả lâu năm, quả ngọt.
Lâm Uyển cảm ơn, định lát sẽ lấy tiền đưa cho họ.
“Bác sĩ Lâm, cô làm như vậy không phải là chê cười chúng tôi sao?” Con trai bệnh nhân đó không chịu nhận.
Lâm Uyển cười nói: “Yên tâm đi, nhà anh đã đăng ký lấy số rồi, thế nào thì tôi cũng sẽ nghiêm túc làm phẫu thuật thôi. Số tiền này anh đem về mua cho bác ít đồ ăn bồi dưỡng.”
Người đó quả thực không thể khước từ nên chỉ có thể nhận lấy, còn cảm thấy xấu hổ vô cùng: “Làm giống như chúng tôi đến bán lựu vậy, ha ha.”
Lâm Uyển thấy lựu đó vừa to vừa đỏ, nên đưa cho Chu Triều Sinh, bảo anh ta chia ra cho mọi người cùng nếm thử.
Cô thì trò chuyện với người bệnh nhân chuẩn bị làm phẫu thuật đó, cho ông ta thả lỏng tinh thần, tránh vì căng thẳng mà lúc làm phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Bác sĩ Lâm, vẫn chưa bắt đầu nhỉ? Bệnh viện huyện cho người đến thị sát đấy, nói muốn quan sát phòng y tế chúng ta làm phẫu thuật.” Kế toán Lâm từ bên ngoài đi vào.
Lâm Uyển: “Bệnh viện huyện? Được.”
Cho dù là ai đến thăm quan thì cô đều như thế cả, không có gì phải căng thẳng cả.
Người bệnh nhân đó lại có chút bất thường rồi, ngồi ở đó tay chân không biết phải để ở đâu mới được, cúi đầu nhìn nhìn đôi giày cỏ của mình, quần cũng vá chỗ này chỗ kia, khó coi quá đi, có khi nào sẽ làm mất mặt đại đội với phòng y tế không.
Rất nhanh, vị lão bí thư dẫn theo vài người nam nữ mặc áo tứ thân, mang giày da đi đến.
Lâm Uyển đón tiếp ở cửa, nhìn thấy Hoàng Trung Ba thì cô cười chào: “Bác sĩ Hoàng.”
Hoàng Trung Ba nhiệt tình bắt tay với cô: “Bác sĩ Lâm, đúng là thế hệ sau ắt giỏi hơn thế hệ đi trước, trước kia chú cảm thấy cháu dùng châm cứu cấp cứu bệnh nhân hen suyễn rất giỏi, không ngờ lúc này lại có thể dùng Kim Châm Bát Ế, phải chuyên tâm trao đổi với bọn chú đấy.”
Trước kia ông ta quen biết Lâm Uyển vì Lâm Uyển cấp cứu đứa bé hen suyễn đó, viết thư chủ yếu thảo luận về vấn đề châm cứu, không ngờ Lâm Uyển còn có thể lợi hại như vậy, ông ta nghe Hồ Hướng Dương nói xong thì lập tức xin tổ chức các bác sĩ đến học tập.
Lâm Uyển cười nói: “Bác sĩ Hoàng quá khen rồi.”
Hồ Lệ Na đi đến cùng với bác sĩ Hoàng, cô ta liếc Lâm Uyển một cái, thấy Lâm Uyển là một bác sĩ nữ, nhìn có vẻ còn nhỏ hơn mình nhiều tuổi, những người bác sĩ chân trần này dễ chuyển chính thức thật, đào tạo một hai tháng là có thể đi làm, không giống như mình, một năm rồi mà vẫn chưa lên được bác sĩ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận