Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 98: Khám bệnh 1

Ông của Chu Triều Sinh là bác sĩ, ông ấy còn để lại thuốc cao tổ truyền và phương thuốc, không đủ làm giàu nhưng cũng được ấm no. Đến đời cha anh ta lại không được như vậy, phương thuốc mỡ cao phức tạp đã thất truyền, phương thuốc bình thường thì tác dụng không lớn. Đến đời Chu Triều Sinh chỉ học qua nửa bản viết tay hành nghề y, sau đó anh ta lại tôn sùng tây y, cảm thấy tiêm thuốc có tác dụng rất nhanh, không giống trung y uống cả nồi thuốc đắng, cuối cùng vẫn chết.
Nhưng anh ta chỉ mới học đến cấp hai, chưa từng học qua y thuật chân chính, chỉ là khi chọn bác sĩ nghiệp dư từng đến bệnh viện huấn luyện hai tháng mà thôi.
Nhưng dù thế cũng không ngăn nổi anh ta tự thổi phồng y thuật của mình.
Chu Triều Sinh không ngờ Lâm Uyển sẽ biết cách nói móc người khác đến thế, có chút không quen: “Miệng lưỡi sắc bén hơn nhiều nhỉ.”
Mấy hôm trước, khi Lâm Uyển làm chỗ dựa cho nhà mẹ đẻ Chu Triều Sinh không ở nhà, sau đó nghe người khác nói giờ cô lợi hại lắm lúc đó anh ta còn rất không phục. Bây giờ tự mình cảm nhận cảm giác khi bị Lâm Uyển đâm chọc thì thấy có chút khác thường.
Người phụ nữ này gả cho người ta rồi thì quả nhiên mạnh mẽ hơn nhiều, không còn là cô gái xinh đẹp e thẹn nữa.
Lâm Uyển: “Bác sĩ Chu, chúng ta làm bác sĩ đương nhiên phải biết cách nói chuyện. Không thì sao an ủi bệnh nhân được? Miệng lưỡi mà vụng về, anh căn dặn bệnh nhân uống thuốc có khi người ta lại thấy anh ngốc đó.”
Cô mới ngốc! Sắc mặt bác sĩ Chu xám xịt.
“Bác sĩ, bác sĩ xem thử con tôi bị làm sao vậy?” một người phụ nữ ôm một đứa bé đang khóc ầm ĩ chạy vào.
Đứa bé mới tầm tám chín tháng, khóc tới mức mặt mũi xanh như tàu lá chuối.
Chu Triều Sinh thuận miệng nói: “Con nít chẳng phải đứa nào cũng vậy sao? Chắc là đau bụng ấy mà để nó khóc một lúc là được rồi.”
Người phụ nữ đó rất lo lắng: “Bác sĩ, nó khóc rất lâu rồi. Con nhà chúng tôi lúc trước có thế đâu, chỉ có hôm qua bỗng dưng nó lại khóc.”
“Trước đây không như vậy là do nó chưa bị đau bụng thôi.” Bác sĩ Chu không khách khí nói: “Chẳng có ai đau bụng mãi đâu, trẻ nhỏ chưa trưởng thành thì đau là chuyện thường tình. Lớn rồi thì không sao nữa.”
Lâm Uyển nhìn không nổi nữa nói: “Bác sĩ Chu, chị đây bảo là trước giờ không đau mấy ngày nay mới đau, anh không xem thử chút đi?”
Lúc này mới Chu Triều Sinh mới cầm ống nghe lên, bế đứa bé lên nghe thử: “Bệnh không nặng.”
Lâm Uyển: “Sao anh lại khẳng định đứa bé này bị đau bụng? Anh phạm phải điều lệ kinh nghiệm trong chủ nghĩa giáo điều rồi.”
Chu Triều Sinh bị cô chọc giận: “Vậy tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, khi bị đau bụng chỉ xuất hiện hai trường hợp, một là đau khi bị ấn hoặc là vui vẻ khi được xoa.”
Anh ta xoa xoa bụng đứa bé đó, nó không kháng cự nhưng cũng không cảm thấy thoải mái mà cứ ngoác mồm khóc lớn.
Lâm Uyển: “Bác sĩ Chu, tôi thấy miệng đứa bé có chút không ổn.”
Lúc thằng bé khóc thét lên, Lâm Uyển thấy trong miệng thằng bé có mấy điểm trắng.
Chu Triều Sinh nhìn miệng thằng bé thì thấy quả nhiên là thế thật, nhất thời có chút mất mặt mà ngậm miệng lại. anh ta nắm cằm thằng bé đưa chỗ có ánh sáng nhìn một chút: “Loét miệng chứ không bị bệnh gì nặng, mấy ngày là khỏi.”
Không có loại thuốc tây nào hữu hiệu với bệnh loét miệng này, hầu như chỉ chịu đựng mấy ngày là được.
Nếu là bình thường anh ta đương nhiên sẽ nhìn miệng nhưng hôm nay thấy Lâm Uyển tức giận nên quên luôn rồi.
Người phụ nữ đau lòng con trai nên cứ nhất quyết muốn lấy ít thuốc về thoa hoặc uống để thằng bé không đau như thế nữa.
Lâm Uyển cũng xem qua một chút, sau đó nói chuyện với hệ thống: “999, giúp tôi tìm xem có chương nào trong sổ tay chữa bệnh chữa bệnh khoang miệng của trẻ con không.”
Chẳng bao lâu sau, sổ tay chữa bệnh cơ bản lại được mở ra trong đầu cô, Lâm Uyển xem lướt qua một chút, nội dung chương này có những loại bệnh như bệnh viêm miệng, loét miệng hay nấm lưỡi.
Lâm Uyển đối chiếu với bệnh trạng của đứa bé kia, khoang miệng trên có những đốm trắng li ti như bột sữa dính lên trên. Cô và 999 vừa nói chuyện vừa học tập, theo phán đoán là bệnh nấm lưỡi giai đoạn đầu, nếu cứ bỏ mặc không quan tâm thì mấy ngày nữa nó sẽ lan đầy miệng.
Bình thường thì bị nấm lưỡi sẽ không đau, đứa bé này lại khóc lớn tiếng như thế chắc là nhạy cảm hơn so với những đứa bé khác.
“Bác sĩ Chu, theo tôi thấy thì đứa bé này bị nấm lưỡi.”
Bác sĩ Chu lên tiếng cười nhạo: “Lâm Uyển, cô đi bồi dưỡng ở bệnh viện tỉnh rồi? Có khả năng rồi à. Cô biết cái gì là nấm lưỡi không?”
Lâm Uyển: “Tôi biết thật đấy.” cô không hề khách khí mà đọc hết nội dung của bệnh nấm lưỡi một lượt, đương nhiên một chữ cũng không sai.
Chu Triều Sinh: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận