Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 308: Giang Ánh Nguyệt 1

Con mẹ nó, thế này hay rồi, mới tới chưa được hai phút đã bị bóp chết!
Lục Chính Hà cũng hoang mang, đi cầu cứu bác sĩ Kim: “Bác sĩ Kim, anh mau khuyên đi.”
Bác sĩ Kim lười biếng: “Khuyên cái gì? Cũng không chết người.”
Lâm Uyển người ta còn đang ở bên cạnh kìa, cô còn không khuyên, anh ta ra mặt làm gì? Lục Chính Đình cũng không phải thằng ngu, sao anh lại giết người được?
Cũng may chân anh không tốt đấy, bằng không chỉ một cước đã đá đổ chân tường nam rồi.
Ngoại trừ Giang Ánh Nguyệt ra, hai nữ đồng chí khác đều sắp bị dọa sợ, mới tới vài phút đã sắp đánh chết một thanh niên trí thức, sao những người này lại dã man như vậy?
Lục Chính Hà nôn nóng: “Lâm Uyển, cô còn không kêu anh ta buông tay đi!”
Lâm Uyển liếc mắt nhìn cô ta đầy khinh thường: “Cô nói chuyện hay như vậy thì cô nói đi.”
“Cô! Không có lý lẽ!” Lục Chính Hà quả thực sắp tức chết rồi, cũng may Lục Chính Đình là một tên tàn phế, bằng không, không biết hai người này sẽ hoành hành ngang ngược thế nào nữa.
Đương nhiên Lâm Uyển không cần khuyên Lục Chính Đình, có gì hay mà phải khuyên? Anh cũng không phải quỷ kích động liều lĩnh, không biết nặng nhẹ. Còn nữa, Hồ Hướng Dương là người ngoài, cô khuyên Lục Chính Đình tính là gì? Cô chắc hẳn nên nhân cơ hội đi lên đánh Hồ Hướng Dương một trận mới đúng.
Cô chỉ lo lắng đột nhiên anh đứng dậy như vậy, liệu hai chân có đau hay không.
Giang Ánh Nguyệt lại rất ngạc nhiên, bởi vì Lục Chính Kỳ nói anh ba anh ta là người tàn tật, chân hỏng hoàn toàn không thể đứng lên được, giờ đã xảy ra chuyện gì thế này? Lẽ nào Lục Chính Đình lừa gạt em trai mình chắc?
Lục Chính Đình hừ một tiếng, ném Hồ Hướng Dương lên mặt đất, rồi chậm rãi ngồi lên xe lăn, khua bánh xe đi ra bồn nước rửa tay.
Lâm Uyển đi theo, đợi anh rửa tay thì lấy khăn tay cho anh, rồi đẩy anh về nhà.
Hai người bọn họ rời đi rồi, phòng y tế lập tức bùng nổ.
Hai anh em Lục Chính Hà đưa mắt nhìn nhau, từ khi nào mà Lục Chính Đình đứng lên được, chân anh tốt lên rồi sao?
Cô ta nhanh chóng đỡ Hồ Hướng Dương dậy: “Bác sĩ Kim, mau khám cho cậu ta đi.”
Bác sĩ Kim liếc mắt nhìn, không cần giải thích anh ta cũng biết rõ đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt và thái độ của Hồ Hướng Dương đối với Lâm Uyển đã nói rõ tất cả: “Có gì hay mà phải khám, không chết được.”
Lục Chính Kim tức thở hổn hển: “Thế này cũng thật quá đáng.”
Tôn Húc Thành đi qua đỡ Hồ Hướng Dương dậy: “Hướng Dương, chúng ta không thể bỏ qua như vậy được, nhất định phải kêu đại đội giải thích, vừa mới tới đã đánh chúng ta rồi, thế này rõ ràng là ác bá nông thôn!”
Nếu Hồ Hướng Dương đã thích Lâm Uyển, mà tên tàn phế đó lại là chồng cô, vậy không bằng trực tiếp bắt tên tàn phế đố ngồi tù, như vậy Lâm Uyển còn có thể chạy được đi đâu?
Hồ Hướng Dương xoa cổ mình, ho khan một trận, vất vả lắm mới lấy lại sức, cậu ta phất tay: “Không sao!”
Lục Chính Đình bắt nạt cậu ta như vậy, nói không chừng bác sĩ Lâm sẽ áy náy.
Còn nữa, cậu ta muốn cạnh tranh công bằng với Lục Chính Đình, không tin mình không thể so được với một người tàn tật!
Sử dụng quan hệ trong nhà, thắng bằng thủ đoạn không chính đáng không phải chuyện người quân tử nên làm.
Giang Ánh Nguyệt nhìn một đám đần độn này, nói với bác sĩ Kim: “Bác sĩ Kim, chúng tôi là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tổ chức sắp xếp cho chúng tôi làm gì thì chúng tôi làm cái đó. Nếu như mang tới phiền phức cho các anh, vậy rất xin lỗi.”
Trong năm người, bác sĩ Kim có ấn tượng không tệ về cô ta, anh ta phất tay: “Bỏ đi, các cô đi ra sau học phân loại thảo dược đi, học một khoảng thời gian thì lại tới giúp chăm sóc bệnh nhân.”
Giang Ánh Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, mà gọi hai bạn học nữ đó cùng nhau qua đó.
Lại nói Lâm Uyển và Lục Chính Đình về nhà thu dọn mấy bộ quần áo của hai người, cô đứng ở cửa: “Minh Lương, Tiểu Quang!”
Rất nhanh, Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đã chạy từ bên ngoài về: “Thím ba, có chuyện gì vậy?”
Lâm Uyển cười bảo: “Chú thím tính đi tới Lâm Gia Câu, hai đứa có đi không?”
Tiểu Minh Quang lập tức ôm chân cô, ngửa đầu nhìn cô cười.
Lâm Uyển nhéo mũi cậu bé: “Dọn đồ của mình đi, lát nữa đi.”
Hai đứa trẻ chạy vào thu dọn một cách nhanh nhẹn, sau đó chạy tới nói với chị dâu cả Lục một tiếng.
Chị dâu cả Lục: “Minh Lương, con còn đi nữa hả?”
Lục Minh Lương: “Mẹ, mẹ không cho con đi sao?”
Chị dâu cả Lục: “Không, mẹ sợ con đi gây phiền phức.”
Lục Minh Lương: “Thím ba con và bà ngoại đều không cảm thấy phiền phức, mẹ, mẹ sợ phiền phức gì chứ?”
Chị dâu cả Lục: “Được, vậy con đi đi.”
Lục Minh Lương kéo Tiểu Minh Quang chạy mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận