Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 139: Tin mới là lạ

Lục Chính Hành thấy vậy sửng sốt một hồi, Lục Tâm Liên lại trống tay khóc sướt mướt quay về trường học trong một ngày? Trước kia lần nào mà không phải mang theo bao lớn bao nhỏ? Cô ta trở về một chuyến giống như quỷ Nhật càn quét, chẳng những cướp đoạt đồ nhà mình không còn, còn mượn đồ nhà bác cả một lần, cô ta đi rồi người trong nhà phải ăn trấu nuốt rau rất lâu mới có thể lấy lại sức được.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Lâm Uyển tràn ngập kính sợ, cô châm cứu hay là cho bọn họ uống thuốc vậy, thế mà trị hiệu quả nhanh chóng như thế?

Ban đầu người trong thôn đều đang đoán kết cục của Lâm Uyển, là chịu không nổi bà Lục tra tấn chạy về nhà mẹ đẻ, hay là sẽ bị tra tấn thành bộ dáng gì nữa, nào biết rằng trái lại cô chế trụ được bà Lục, còn lời được mỹ danh người con dâu hiếu thuận nhất cả thôn.
“Chị dâu, rất nhiều người nói muốn tìm chị học hỏi kinh nghiệm đó.” Lục Chính Hành cười.
Lâm Uyển: “Em giúp chị nói cho mọi người, hiếu thuận cha mẹ chồng, thân thiết với chị em dâu, che chở đứa nhỏ, đây là pháp bảo quản lý gia đình của chị.”
Lục Chính Hành: Em tin mới là lạ đó!
Ăn sáng xong, Lâm Uyển đánh xe, dẫn theo chồng và con trai cùng nhau về nhà mẹ đẻ.
Lục Chính Kỳ muốn đi đại đội giải quyết hộ khẩu liên quan đến lương thực của mình, anh ta nhìn bóng dáng một nhà ba người đi xa, trong lúc nhất thời rất khó chịu.
Lục Chính Hành chào hỏi anh ta: “Anh thật sự muốn trở về sao?”
Lục Chính Kỳ gật đầu: “Chính sách như thế, không thể không thỏa hiệp.” Không có quan hệ vững chắc, thằng nhóc gia đình nông dân muốn ở lại thành phố không phải dễ dàng như vậy. Hiện giờ là lúc nói đến quan hệ, cha anh hùng, con hảo hán, cha vô năng, con không đất dụng võ. Dù cho anh ta ở trong trường học thành tích tốt nhất, cũng không có cơ hội ở lại trường.
Lục Chính Hành thở dài: “Vậy thật đáng tiếc, anh học tập tốt như vậy, thế nào cũng nên ở lại trong thành phố làm việc ở nhà xưởng lớn chứ.”
Lục Chính Kỳ không muốn nói chuyện này, bèn hỏi anh ta chuyện của Lâm Uyển và anh ba: “Bọn họ là thật…” Anh ta có hơi không hỏi ra miệng được.
Lục Chính Hành cười nói: “Đúng vậy, thế còn có thể giả bộ sao? Em thấy như vậy rất tốt, anh cũng không cần lo lắng cô ấy sẽ dây dưa anh. Chị dâu với anh ba ở chung rất tốt.”
Trong lòng Lục Chính Kỳ không nói rõ là cảm giác gì, vừa chua vừa chát, cũng không biết rốt cuộc là vì sao.
Mẹ Lâm đang ở trong nhà giúp Lâm Uyển xử lý những cây thuốc phơi khô, anh cả và anh hai Lâm thì ở trong sân mát mẻ.
Anh cả Lâm nằm ở trên nệm rơm, anh hai Lâm lại tràn đầy hăng hái giúp đỡ mẹ anh ta.
Mấy ngày hôm trước cha Lâm trở về từ thành phố, dựa theo yêu cầu của Lâm Uyển ông đã làm kiểm tra. Bác sĩ nói bệnh của ông chủ yếu dựa vào điều dưỡng, cần dùng thuốc thời gian dài, bổ sung dinh dưỡng, không được làm lao động chân tay nặng nhọc nữa.
Ông lấy không ít thuốc về, tuân lời dặn của bác sĩ uống thuốc, uống mấy ngày, triệu chứng khạc ra máu đã dịu đi.
Ông còn tìm đến bác sĩ khoa động kinh, kể lại nói rõ tình hình của hai đứa con trai, mang về thuốc chống động kinh cho bọn họ, Phenytoin sodium, dựa theo lời dặn của bác sĩ để cho bọn họ dùng.
[苯妥英钠等: Viên nén Phenytoin natri được chỉ định để điều trị co giật toàn thể cứng-đôi, động kinh từng phần phức tạp (động kinh vận động tâm thần, động kinh thùy thái dương), động kinh một phần đơn giản (động kinh cục bộ) và trạng thái động kinh.]
Sau khi hai người dùng vài ngày, hiệu quả không tệ. Đương nhiên, uống thuốc xong không phải trị tận gốc, vẫn sẽ phát tác như cũ, nhưng tần suất sẽ giảm bớt, khi phát tác cũng sẽ không dọa người như vậy.
Anh cả Lâm không còn lúc nào cũng run rẩy nữa, có thể thuận lợi ăn cơm, tuy rằng vẫn không thể tự gánh vác nhưng cũng bớt lo hơn rất nhiều.
Hiệu quả của anh hai Lâm rất tốt, tự mình ăn cơm, đi vệ sinh, còn có thể xuống dưới đi bộ một chút. Anh ta không chịu ngồi yên, bèn giúp mẹ Lâm xử lý thảo dược phơi khô cho em gái.
Lúc này anh ta lấy ra một gốc cây hoa náo dương, lại tiếp tục chọn cây khác, cảm giác có thể khống chế tay chân của mình, khiến anh ta vui vẻ nói không nên lời, hận không thể bất cứ lúc nào cũng bận việc luôn tay, làm việc giúp trong nhà.
Mẹ Lâm sợ anh ta mệt, nói: “Bác sĩ nói, các con cần phơi nắng thích hợp, không thể tự mình ra khỏi nhà, không thể mệt nhọc. Con ngồi đây nửa ngày, đi nằm một lát đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận