Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 227: Chia nhà 4

“Mẹ kiếp!” Anh cả Lục lập tức mở miệng mắng to: “Đàn ông không nói lời nào, đàn bà chen miệng vào cái gì? Bộ cô muốn cút về nhà mẹ đẻ à?”
Anh ta ở trước mặt mọi người nhục mạ mình như vậy, chị dâu hai Lục tức giận muốn chết, hơn nữa chồng mình còn không nói chuyện thay cô ta, cô ta càng tức giận.
Chỉ là so với chị dâu cả, cô ta mạnh hơn một chút, tuy rằng bị mẹ chồng cô út ức hiếp, lại không bị đánh giống như chị dâu cả, anh hai Lục cũng không thực sự đánh cô ta, lúc vợ chồng ở riêng còn luôn dỗ dành cô ta, cho nên cô ta cũng không sợ anh hai Lục.
Bây giờ anh cả Lục mắng cô ta, chị dâu hai Lục cũng nóng nảy: “Cái tên xấu xa đáng bị chém ngàn đao như anh, một người anh chồng suốt ngày ức hiếp em dâu, có phải muốn chiếm hời của em dâu hay không? Tôi cứ ở riêng đó! Các người bắt nạt nhà chú ba, lại kết phường đuổi vợ chồng bọn họ ra ngoài, ức hiếp tôi với chị dâu cả hả, không có cửa đâu! Tôi cũng ở riêng, chỉ các người biết uống thuốc trừ sâu biết nhảy sông tự vẫn hả? Tôi cũng nhảy! Không để cho tôi ở riêng, tôi cũng nhảy sông tự vẫn! Tô không sống được nữa!”
Chị dâu hai Lục càng nói càng kích động, càng nói càng uất ức, chồng mình khiếp nhược, còn không bằng chú ba người ta là một người tàn tật.
Vợ người ta còn bị chú tư vứt bỏ, người ta cũng không ghét bỏ, đối xử tốt với vợ.
Chị dâu hai Lục khóc la, xoay người chạy ra ngoài, muốn đi nhảy sông tự vẫn, lại bị anh hai Lục kéo lại một phen. Chị dâu hai Lục lập tức siết chặt nắm tay đánh anh ta, anh hai Lục cũng không trốn, không rên một tiếng tùy ý cô ta đánh.
Lục Trường Hữu: “Đủ rồi, đừng náo loạn! Có mất mặt không!”
Thật sự là nhức đầu!
Bây giờ hay rồi, dùng cái chết một chọi một.
Bà Lục uống thuốc trừ sâu đòi ở riêng, yêu cầu tách Lâm Uyển ra, để lại ba nhà khác.
Chị dâu hai Lục nhảy sông tự vẫn muốn ở riêng, yêu cầu tách ra giống Lâm Uyển.
Chuyện ồn ào này.
Anh cả Lục hét lớn: “Chú hai!”
Cả người anh hai Lục run lên, anh ta không phải người nhát gan, nếu là người ngoài ức hiếp gia đình anh ta, thì anh ta có thể liều mạng với người đó, nhưng đây là mẹ già, là anh cả, là vợ của mình, trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, anh ta có thể làm thế nào?
Anh ta khó xử hai bên, nói cái gì làm cái gì cũng không được.
Chị dâu hai Lục thấy chồng mình như vậy, càng tức giận, lại hung ác véo anh ta hai cái. Bản thân đã mở miệng, nếu không kiên trì đến cùng, vậy lát nữa không chia ra, thì xác định không có quả ngọt ăn.
Cô ta dứt khoát ầm ĩ lên, không ở riêng cô ta sẽ đi nhảy sông tự vẫn, ai sợ chết thì làm sao?
Lâm Uyển xuất hiện ở ngoài cửa sổ gian nhà phía tây, cô nói: “Chị dâu cả, nếu chị lén chết, vậy thật đúng là chết vô ích.”
Chị dâu hai Lục và bà Lục là vì đạt được mục, không phải thật sự muốn chết. Nhưng chị dâu cả không giống vậy, cô ta bị tát ở trước mặt mọi người, đừng nhìn tránh ở trong phòng tựa như không có việc gì, lại thực sự có thể vô thanh vô tức đi tìm cái chết.
Ở trong nội dung cốt truyện gốc, cô ta bị tra tấn đến tinh thần có chút thất thường, lõa thân thể chạy khắp thôn, nhảy sông tự vẫn đập đầu vào tường làm không ít lần.
Lâm Uyển hy vọng bóc trần tâm tư của cô ta, để cô ta đừng tìm cái chết, có uất ức cứ bùng phát ra.
Chị dâu cả Lục nghe vậy đứng lên, ánh mắt cô ta sưng giống như quả đào, gần như không thấy rõ vật gì: “Em dâu, em phải làm chủ cho chị dâu ――”
Chị dâu cả Lục cũng khóc lên: “Chúng tôi cũng muốn ở riêng, không ở riêng được cũng không sống nữa ――”
Lục Trường Hữu và Lục Trường Phát nhức đầu muốn chết, lại liếc nhìn các bác và anh họ nhà họ Tô một cái, các người không phải đến chủ trì ở riêng sao, nhanh chóng đánh rắm đi!
Lục Trường Hữu: “Đại đội bọn bác còn có việc, nếu không thì vẫn là bác bên sui gia đến chủ trì đi.” Hai người bọn họ nói xong lập tức rời đi.
Hai anh em nhà họ Tô thấy thế lập tức lôi kéo ông ta: “Đừng như vậy chứ, các ông là bí thư và đại đội trưởng, là cán bộ, định đoạt đi. Chúng tôi chẳng qua là tới làm nhân chứng cho các cháu ngoại trai thôi.
Bọn họ tỏ rõ mình chỉ tới làm chứng cho nhà họ Lục, phân chia thế nào các ông định đoạt, nhà họ Tô chúng tôi tuyệt đối không xáo trộn, không mưu toan lợi ích của các người!
Bọn họ thở phì phì nhìn về phía Lục Chính Đình.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận