Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 451: Mang thai 2

Lục Chính Đình bưng nước nóng tới cho cô súc miệng, vuốt dọc theo lưng cô: “Lên giường nằm một lúc đi.”
Lâm Uyển nở nụ cười, nói anh: “Không sao đâu, chẳng qua là mang thai mà thôi.”
Con ngươi của Lục Chính Đình giãn ra, khó tin nhìn cô: “Vợ à, em nói gì thế? Anh có chút không nhìn rõ.”
Lâm Uyển chậm rãi nói: “Em thật sự có rồi.”
Lục Chính Đình suýt chút nữa thì đánh rớt cái bát trong tay, nắm cánh tay cô một cách vừa cẩn thận lại vừa kích động: “Vợ ơi thật sao? Anh có hơi choáng váng.”
Đôi mắt của Lâm Uyển long lanh, giận dữ nhìn anh: “Là em mang thai, anh choáng váng cái gì?”
Tuy rằng Lục Chính Đình choáng váng, nhưng vẫn đỡ cô rất vững vàng: “Mấy ngày này em mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt.” Anh nghĩ đến bát canh cá đó, kêu đám người chị dâu cả Lục bưng đến nhà bác sĩ Kim ăn.
Lâm Uyển vội vàng nói: “Hôm nay đỡ nhiều rồi, không yếu đuối như vậy đâu.” Trước đây cô vì đối phó với phụ nữ nôn ọe, đã đặc biệt kê phương thuốc, trong đó có một món chính là ô mai ngâm mật ong, rất hữu dụng, chỉ là lúc này mật ong đắt, gia đình bình thường không thể ăn.
Có đại đội nuôi ong, mỗi lần khi lấy mật đều sẽ cho cô hai mươi cân, cô lấy, sau đó giữ lại mấy cân ăn, số khác thì làm thành các loại món ăn, còn có một vài loại thuốc cần mật ong nữa.
Chị dâu cả Lục và chị hai biết cô mang thai, kêu cô đừng ngồi ghế nhỏ tránh quặn bụng, mà vẫn nên ngồi ghế tựa.
Sau khi Tằng Khải biết, cũng liên tục chúc mừng: “Thật đúng là… tam hỷ lâm môn, rất đáng chúc mừng, lại cho tôi vừa vặn gặp được.”
Lâm Uyển cười bảo: “Thật đúng là duyên phận, hay là anh Tăng đặt nhũ danh cho con của bọn tôi nhé.”
Nhũ danh của đứa trẻ thường không cần quá lưu tâm, có đôi khi là đặt bừa, có đôi khi là mời người có duyên đặt.
Tằng Khải cười ha ha: “Tôi cũng không có văn hóa gì cả.”
Lục Chính Đình: “Nhũ danh mà thôi, gọi cho thuận miệng là được.”
Tằng Khải nói mà không hề do dự: “Hay gọi là Tuấn Tuấn nhé? Tôi nghĩ con của hai cô cậu, sẽ đẹp trai vô cùng ấy, nam thanh nữ tú, con của hai người đẹp lại càng đẹp hơn.”
Mấy người chị dâu cả Lục và chị hai đều bật cười, đều nói tên Tuấn Tuấn hay.
Tằng Khải còn sợ Lâm Uyển ghét bỏ, cười hỏi: “Bác sĩ Lâm, cô thấy thế nào?”
Lâm Uyển lẩm nhẩm, rồi cười đáp: “Rất hay, Tuấn Tuấn, nhất định là một đứa trẻ tuấn tú.”
Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang cũng rất vui vẻ, luôn miệng nói mình có em trai rồi.
Lúc này bác sĩ Kim đi qua, nghe thấy chuyện này cũng vỗ tay: “Bị tôi nói đúng rồi nhá.”
Lâm Uyển dịch cho Lục Chính Đình, cười rất ý tứ.
Lục Chính Đình liếc mắt nhìn bác sĩ Kim, rồi gật đầu, đáp một cách nghiêm túc: “Đúng, cuối cùng cũng nói trúng rồi.”
Bác sĩ Kim: “Ha ha ha.”

Lâm Uyển mang thai, Lục Chính Đình còn khẩn trương hơn cô gấp một nghìn lần, chỉ sợ cô vì mang thai mà cơ thể không thoải mái, mệt hoặc là dinh dưỡng không đủ. Ngoại trừ cô đi tới phòng y tế đi làm ra, thì mọi chuyện trong nhà anh và bác sĩ Kim đều làm hết. Gánh nước, vẩy nước quét nhà, đãi lúa mạch, phơi lương thực, đẩy cối xay, bổ củi cắt cỏ, nhặt rau, nấu cơm, cho dù là bưng bát đũa cũng không cần cô làm, hiển nhiên đã có hai bé trai lo liệu.
Lâm Uyển cảm thấy mình sắp bị nuôi phế luôn rồi, còn cả ngày thay đổi bữa ăn đa dạng cho cô ăn, thế này không phải là thùng cơm hay sao?
Cũng may anh không can thiệp vào chuyện cô đi làm.
Cô cảm thấy không ổn, phải nói chuyện tử tế với Lục Chính Đình mới được.
Buổi trưa cô đồng hồ, thấy cũng đến giờ rồi, mới kêu Lý Kim Linh và mấy người Hồ Hướng Dương chia ca phụ trách, còn cô về nhà trước.
Cô mang thai, không chỉ Lục Chính Đình, hai bé trai, bác sĩ Kim, chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục coi là chuyện lớn, mà mấy bác sĩ thực tập ở phòng y tế cũng đều khẩn trương vớ vẩn, chỉ sợ làm cô mệt, sẽ bị Lục Chính Đình đối xử lạnh nhạt, người bình thường không chịu nổi ánh nhìn chăm chú đó của anh quá hai giây.
Ngay cả người tới khám bệnh, chỉ cần không phải là bệnh nặng không thể chữa được, còn lại đều rất có tầm nhìn, chủ động đi tìm bác sĩ thực tập, mà không tới làm phiền Lâm Uyển.
Cho nên cô khá có cảm giác cô đơn vô địch, trước đây bận đầu tắt mặt tối, mà lúc này lại nhàn rỗi đến mọc nấm, thật không quen.
Cô gỡ ống nghe bệnh xuống, lấy cốc trà đi rót nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận