Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 368: Không phục 2

Vương Phương Phương nói: “Đó là tin tức giả thôi, mình thấy hơi nói quá.”
Giang Ánh Nguyệt cũng nói: “Từ hồi chi viện cho biên cương đã không thể quay về rồi.”
Lý Kim Linh không vừa ý nói: “Bọn họ tự nguyện đi, chúng ta thì…”
Giang Ánh Nguyệt: “Không phải chúng ta cũng tự nguyện à?”
Xuống nông thôn làm gì có ai không tự nguyện, không tự nguyện cũng phải tự nguyện. Những người cùng tốt nghiệp cấp 3 vào những năm 66 như cô ta, chỉ cần là xuống nông thôn đều chưa trở lại.
Nói như thế, Lý Kim Linh càng thêm lo lắng. Trước đây xem thường người nông dân, bây giờ bản thân cũng biến thành người ở quê, lại còn khám bệnh cho người ở quê nữa, đúng là muốn chết mà.
Ăn cơm xong, Lý Kim Linh nói mình mệt rồi, buổi chiều không đi được, để cho Lâm Uyển tự mình làm việc: “Mình không tin, không có chúng ta để sai bảo, cô ta lại bận rộn làm việc?”
Cô ta bảo Vương Phương Phương cũng đừng đi nữa, có đi thì cũng bị sai bảo thôi.
Vương Phương Phương nghĩ đến mấy dụng cụ y tế mà mình từng dùng chưa được khử trùng. Hơn nữa nói không chừng nếu như Lâm Uyển cho điểm thấp thì đến lúc đó bọn họ không thể tốt nghiệp được.
Đến lúc cô ta tới trạm y tế thì Lâm Uyển cũng đã ở đó, Vương Phương Phương vội vàng xin nghỉ giúp Lý Kim Linh: “Bác sĩ Lâm, sức khỏe Kim Linh không thoải mái, buổi chiều nằm không dậy nổi.”
Lâm Uyển gật đầu, không hề hỏi là bệnh gì, tiếp tục xem sổ ghi chép của bọn họ. Đến khi Vương Phương Phương thu xếp gần xong, rửa dụng cụ y tế trong cồn, Lâm Uyển mới tỏ ý bảo Vương Phương Phương đi tới.
Vương Phương Phương cũng không biết là chuyện gì, lúc này có hơi sợ Lâm Uyển. Bởi vì cô ta cảm thấy Lâm Uyển không phải là một người nghiêm khắc, đối xử với trẻ nhỏ và người bệnh vô cùng hòa nhã, nhưng cô lại chẳng mấy khi cười với mấy người thanh niên tri thức, Lý Kim Linh nói là cô nhắm vào Giang Ánh Nguyệt.
Lâm Uyển chỉ ra mấy lỗi sai của cô ta, rồi lại nói đến vấn đề một cách chi tiết: “Buổi chiều bệnh nhân sẽ ít hơn một chút, cô tự học đi.”
Mặc dù thời gian không dài, nhưng Lâm Uyển đã tích lũy được khá nhiều những quyển bệnh án dày. Đó đều là những ghi chép của cô khi khám bệnh ở Lâm Gia Câu và đại đội Ngũ Liễu. Mỗi loại bệnh cô đều phân tích chi tiết, kết hợp với sách y học ở hệ thống, nội dung tỉ mỉ chính xác và phong phú, là một tài liệu học tập tốt.
Ba giờ hơn, Lục Chính Đình tới tìm cô: “Chị dâu hai mua cho chúng ta cái nồi mới.”
Lâm Uyển cười rộ lên, chẳng trách hai hôm trước chị dâu hai tới mượn 2 tệ, hóa ra là để mua nồi.
Cái nồi trước đây mẹ Lâm cho Lâm Uyển đã cho chị dâu hai mượn, nói là khi nào có tiền thì mua nồi mới. Bây giờ trời lạnh rồi, trong nhà cần đốt lửa, nếu không thì giường đất sẽ vừa lạnh vừa dễ sinh bệnh. Mặc dù tiền của chị dâu hai không đủ, nhưng vẫn góp với chị dâu cả, rồi mượn Lâm Uyển 2 tệ để mua cái nồi mới cho Lâm đã, tiền thì đợi đến cuối năm chia lãi là có thể trả.
Cô bèn về nhà với Lục Chính Đình xem thế nào.
Trước đây Lục Chính Đình đã bảo người xây bếp, bây giờ có thể dùng bùn đất đắp quanh nồi sắt là được.
Anh còn lấy ra một miếng thịt lợn có da to bằng lòng bàn tay: “Tôi chảo đã, tối là có thể đốt lửa nấu cơm rồi.”
Lâm Uyển ngạc nhiên nhìn anh: “Lục Tuyệt Sắc quả là biết nghĩ, đến cả thịt lợn để tôi chảo cũng đã chuẩn bị rồi.”
Lục Chính Đình hơi nhướng mày, trong lúc nhất thời không hiểu rõ Lục và Tuyệt Sắc sao lại nối liền với nhau, chắc là có ý gì đấy. Lâm Uyển đã vui vẻ đi đến nhà bếp của bác sĩ Kim cầm giỏ rau, tìm cà tím và đậu cô ve: “Tối lấy nồi mới xào rau.”
Lục Chính Đình thì cởi áo len, đi ra ngoài kéo một cái gốc cây to tới muốn chặt ra làm củi, ngoài nhà dùng thì còn phải chuẩn bị cho bếp ở trạm y tế. Ngày đông nước đóng thành băng, anh sợ Lâm Uyển lạnh.
Lâm Uyển vừa nhặt đậu cô ve rửa rau bên bồn nước, vừa nhìn anh. Anh xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra bắp tay rắn chắc, cả người siết chặt lại theo từng động tác chặt củi, có một vẻ đẹp của sức mạnh. Cô âm thầm hỏi hệ thống: “Tiểu Cửu, anh ấy dùng sức thế này thì chân có chịu được không?”
999 ngáp một cái: “Tôi hết sức nghi ngờ rằng anh ta đang phô trương cơ thể và sức mạnh của mình với cô. Đây là loại đặc tính của giống đực nhằm thu hút bạn tình giao phối và sinh sản.”
“Gần đây mi hơi phóng túng đấy.” Lâm Uyển vặt một quả đậu cô ve, kêu răng rắc.
Giọng nói của 999 có hơi run: “Ha ha, đừng có nói là cô không bị thu hút nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận