Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 185: Răn dạy

“Bác sĩ Lâm, chuyện này là do chúng tôi không đúng, chúng tôi xin nhận lỗi với cô.”
Dù sao Triệu Khuê Trung cũng dựa vào sự giúp đỡ của nhà vợ, dù có sĩ diện cũng sẽ co được giãn được, anh ta lập tức cúi người xin lỗi với Lâm Uyển ngay.
Lâm Uyển: “Bác sĩ Triệu nhận ra lỗi lầm của mình là tốt rồi, khi chưa hiểu rõ một người thì không nên nói lung tung về người ta. May mà chủ nhiệm Trương và viện trưởng Vương giúp đỡ điều tra nếu không thì tôi sẽ xui đến thế nào?”
Lời cô nói khiến lòng Trương Kiều như nở hoa.
Viện trưởng Vương nhẹ nhàng vuốt bụng, càng ngày càng cảm thấy bác sĩ Lâm rất tốt, sau này có thể đến bệnh viện.
Lâm Uyển đương nhiên là không chịu nhận đồ, hôm nay mà cầm, ai hiểu nội tình thì biết là cô không từ chối được nhưng sau này không biết sẽ bị người ta truyền tai nhau thành dạng gì?
Nhưng tính tình Kim Ni Nhi quá thẳng thắn, bồi tội với người ta thì tặng đồ là điều nên làm, người ta không nhận tức là không chịu tha thứ.
Lâm Uyển: “Chủ nhiệm Trương, nếu chị dâu đã có thành ý như vậy thì, không biết công xã chúng ta có gia đình nào mẹ góa con côi không, đưa những thứ này cho họ đi!”
Nhìn xem, bác sĩ Lâm người ta có tinh thần giác ngộ đến thế đấy!
Tiếng than thở liên tiếp.
Nếu đem so sánh với nhau, Lục Chính Hà càng thêm mất mặt, xấu hổ đến không ngóc đầu lên được.
Đến trưa, Chu Triều Tiên thị sát hoa màu dưới đại đội về, sau khi nghe nói chuyện này cũng tới xem. Dù sao Lâm Uyển cũng là bạn tốt của cháu ông ta, nhà mẹ đẻ còn ở cùng một thôn, hơn nữa hiện giờ còn hợp tác làm nhang muỗi với Lâm Gia Câu, Chu Triều Tiên cũng nghe anh cả và cháu trai nói rất nhiều về cô, ông ta cũng cảm thấy cô gái này là một nhân tài.
Nghe nói có người ghen tỵ mà tố cáo cô khiến ông ta rất không vui, bây giờ lại nghe người ta nói Lâm Uyển vô cùng hiểu lý lẽ, ông ta cũng thấy có chút mát mặt, người của Lâm Gia Câu có thể không hiểu chuyện sao.
Ông ta nói: “Cháu gái, đi, đi ăn cơm với chú, đợi cán bộ đại đội cháu tới rồi tính sau.”
Lâm Uyển cũng không từ chối mà đi cùng ông ta. Trên đường đi còn nói tới Chu Tự Cường, thằng nhóc này gần đây đều giúp Lâm Gia Câu giao hàng, sắp quên phải đến công xã rồi.
Chu Triều Tiên rất hài lòng: “Kiếm tiền trong phạm vi mà chính sách cho phép, giúp các xã viên cải thiện cuộc sống là điều các cán bộ chúng ta nên làm. Cháu có thể phối hợp với công việc của các chú mới là điều tốt.”
Lâm Uyển đương nhiên phải khiêm tốn một chút.
Cơm nước xong xuôi, có người nói người của đại đội Ngũ Liễu đến bảo Chu Triều Tiên dẫn Lâm Uyển qua.
Lục Trường Hữu đưa theo Lục Chính Kim tới, giờ họ còn đang giáo huấn Lục Chính Hà.
Lục Trường Hữu thấy Chu Triều Tiên tới thì mau chóng qua tiếp chuyện ông ta, biểu hiện sự áy náy: “Tôi không dạy dỗ cháu gái cho tốt, gây ra chuyện nực cười thế này, thật mất mặt.”
Chu Triều Tiên: “Chuyện của đám trẻ, chúng ta có ai không hiểu. Chẳng đứa nào khiến chúng ta bớt lo, chỉ mong chúng học được điều tốt đừng gây thêm phiền phức cho chúng ta.”
Ông ta cũng chỉ nói mấy câu rồi lại chuyển qua nói với Lâm Uyển.
Lâm Uyển cười nói: “Chú bí thư, chuyện này không phải lỗi của chú. Thôn chúng ta nhiều người như vậy, cả ngày chú đều bận tới chân không chạm đất, sao điều gì cũng biết được. Lục Chính Hà cũng vì trẻ tuổi nên bốc đồng, chưa hiểu chuyện lắm, vấp ngã một lần, sau này coi như cũng nhận được một bài học. Thực ra nể mặt chú cháu cũng sẽ không làm lớn chuyện này, chú không cần qua đây một chuyến thế đâu.”
Nói thì nói thế, nhưng Lục Trường Hữu vẫn phải đến đây một chuyến.
Thấy Lâm Uyển rộng lượng như vậy, Lục Trường Hữu cũng thở phào trong lòng, bây giờ Lâm Uyển đang chữa bệnh phong thấp cho người trong thôn, lại còn mở rộng nghề phụ là làm nhang muỗi, đây là chuyện tốt. Thứ Lâm Uyển có thể mang tới cho ông ta chính là thành tích!
Đừng nói Lục Chính Hà chỉ là cháu gái ông ta, dù có là con gái cần mắng cũng phải mắng.
Cả nhóm người tụ tập lại trò chuyện, họ đều công nhận Lâm Uyển rất hiểu chuyện và năng lực nghiệp vụ của cô rất tốt, phải biểu dương cô.
Biểu dương cô chẳng phải đồng nghĩa với việc phê bình Lục Chính Hà sao, thực sự là vả mặt mà không lưu tình chút nào.
Viện trưởng Vương còn nói: “Nếu sau này công việc trong bệnh viện quá bận rộn vẫn phải nhờ tiểu Lâm tới giúp đỡ.”
Lục Trường Hữu đương nhiên đồng ý.
Vừa hay thuốc và dụng cụ mà trước đây bác sĩ Kim viết đơn lấy đã có nên giờ Lâm Uyển thuận tiện cầm về luôn. Mấy thứ đó đều cần đặt trước mới có, dù có dùng tiền mua vẫn phải chờ tầm một tháng mới có, dù sao thì tài nguyên có hạn.
Vì không còn chuyện gì khác nữa nên họ nói lời tạm biệt rồi ra về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận