Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 394: Lớp bồi dưỡng 2

Bạn thích một người, người kia vừa khéo cũng thích bạn, đây là một chuyện vô cùng may mắn. Nhưng phần lớn, cô ấy sẽ không thích bạn, bạn cũng không cần phải thương tâm khổ sở tức giận bất bình. Dù sao, ở trên đời này lưỡng tình tương duyệt vốn là là một chuyện vô cùng khó. Mà biến cái thích thành thưởng thức và kính ngưỡng, cũng không phải chuyện rất khó.
Chúc phúc cô, học tập theo cô, cố gắng biến thành người ưu tú giống như cô, đây mới là chỗ ý nghĩ của thích một người.
Đến lúc đó, mặc dù cô ấy vẫn như cũ không có tình yêu đối với bạn, nhưng cũng sẽ thưởng thức dũng khí và cố gắng của bạn.
Cô ấy cũng sẽ nói một tiếng trong lòng rằng: Anh là một người rất xuất sắc, cám ơn anh từng thích tôi.
Một lát sau, Lục Chính Đình trở về, trong tay còn cầm một chiếc chìa khóa, anh nói với Lâm Uyển: “Bên kia có ký túc xá nhỏ, anh giúp em xin một phòng rồi.”
Lâm Uyển kinh ngạc nói: “Phòng đơn? Có thể quá đặc biệt hay không?”
Lúc này đây có bốn mươi người đến huấn luyện, tất cả mọi người ở một ký túc xá tập thể, bản thân cô ở một phòng đơn?
Lục Chính Đình: “Cũng có người khác ở phòng đơn mà.”
Ở phòng đơn có vài loại tình huống, anh không cần phải nói ra, dù sao có thể để cô ở phòng đơn là được.
Trước tiên bọn họ dàn xếp đồ đạc một chút, sau đó đến căn tin ăn cơm.
Phía trước bệnh viện huyện từng xây dựng thêm, đương nhiên không phải vì nhận thêm càng nhiều người bệnh, mà là xuất phát từ yêu cầu khác, sau đó thì đổi thành trường cán bộ cùng với lớp huấn luyện.
Căn tin cũng là lâm thời, xây bếp lò lên là có thể nấu cơm.
Buổi tối chỉ có xào cải trắng, bánh ngô trộn, món chính dùng phiếu lương thực, rau cải có thể dùng tiền mua, hai phân tiền một phần.
Cơm nước xong xuôi cũng gần sáu giờ rưỡi, trời đã tối rồi.
Lục Chính Đình dẫn cô ra ngoài đi dạo một vòng, tìm được chỗ nước sôi để đun nước, một xu một bình nước sôi ấm áp. Buổi tối có thể dùng nước ấm ngâm chân, còn có thể đổ túi chườm nóng, không có bếp lò ký túc xá rất lạnh.
Lúc này ở nông thôn rất nhiều người không có phích nước nóng, có cũng không cho mang, dù sao người ta muốn dùng trên đường lại sợ bể. Cho nên, ông cụ phụ trách lò lửa nhìn thấy bọn họ múc nước, rất kinh ngạc, không nghĩ tới bác sĩ chân trần tới từ nông thôn lại có phích nước nóng.
Trở lại ký túc xá rửa mặt xong Lục Chính Đình bảo cô ngâm chân, anh giúp cô trải chăn lên. Ván giường của ký túc xá quá mỏng, hơn nữa không có đệm, may là anh bảo Lâm Uyển mang thêm một cái đệm giường và một cái chăn, nếu không còn chẳng biết sẽ lạnh thế nào đâu. Lại đổ một cái túi chườm nóng đặt lần lượt ở dưới lòng bàn chân ngay mép ổ chăn, lúc ngủ sẽ nóng hầm hập.
Lâm Uyển ngâm chân xong thì lên giường, chờ Lục Chính Đình rửa xong sau đó hai người chen chúc ở trên tấm ván giường gỗ nhỏ viết chữ nói chuyện. Cái giường này nhiều lắm rộng một thước ba mươi lăm dài một thước chín, một mình Lâm Uyển ngủ còn được, vóc dáng quá khổ của Lục Chính Đình thì sẽ rất đáng thương.
Lâm Uyển: “Nếu không chúng ta mỗi người ngủ một đầu.” Cô chỉ vào hai bên.
Lục Chính Đình lắc đầu, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, dù giường nhỏ đi nữa cũng có thể ngủ, với anh mà nói một cái ghế là đủ, huống chi giường này lớn như vậy.
Có anh ôm, cả đêm Lâm Uyển đều nóng hầm hập, ngủ rất an ổn.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Lục Chính Đình phải đi ủy ban cách mạng huyện, anh có công việc ở đó, Lâm Uyển thì đi học.
“Bác sĩ Lâm!” Kinh Diễm Xuân đuổi theo cô, run lẩy bẩy: “Buổi tối lạnh không? Tôi sắp đông chết rồi.”
Lâm Uyển: “Tôi mang theo nhiều chăn, còn đổ túi chườm nóng, ngược lại không cảm thấy lạnh.”
Có một dụng cụ tỏa nhiệt hình người như Lục Chính Đình ôm, muốn lạnh cũng không thể.
Kinh Diễm Xuân: “Tôi hối hận không mang đệm giường, nhớ tới có cái đệm bằng bông, tôi lại để đệm giường ở trong nhà cho em gái tôi rồi.”
Bọn họ đến phòng học, bên trong ầm ầm ĩ, gần năm mươi người phải chen chúc ở trong ba phòng học nhỏ, bàn học cũng không đủ, có người phải ngồi băng ghế nhỏ nghe giảng bài.
Lâm Uyển và Kinh Diễm Xuân tùy tiện tìm chỗ ngồi muốn ngồi xuống, lại bỗng dưng có mấy học sinh trẻ tuổi chen qua, bọn họ chiếm lấy mấy vị trí đó: “Ngại quá, chỗ này chúng tôi chiếm rồi.”
Bọn họ thấy Lâm Uyển tuổi không lớn, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, nghĩ rằng cô có thể là học sinh nữ ở nông thôn, nên bắt đầu đùa giỡn cô.
“Ai, bạn học, cô học trường nào vậy? Chúng ta cũng coi như cùng chung chí hướng, làm bạn cùng bàn thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận