Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 347: Quay về

Tối hôm đó, mẹ Lâm thu dọn cả một bao đồ, nào là khoai lang phơi khô, còn có lựu, sơn trà, táo đỏ: “Đợi đến khi quả hồng đội chúng ta chín rồi còn có hồng khô để ăn nữa.”
Áo len bà may cho Lục Chính Đình cũng đã xong, bà đưa cho anh mặc.
Sợi len thời này hầu hết đều được nhuộm thành màu đỏ, nếu áo ngoài chỉ có các gam màu tối như xanh, xám, đen, vàng đất hay xanh thì không mang lại cảm giác tươi mới, sáng sủa, có cái áo lông màu đỏ thì trông vô cùng bắt mắt.
Màu đỏ là màu khá chói nên nếu để cho Lục Chính Đình tự chọn, anh thà chọn mấy màu bình thường nhạt nhòa còn hơn. Nhưng đây là quà do cha mẹ vợ tặng, tặng màu gì thì anh thích màu đấy.
Áo sơ mi anh mặc bên trong có màu sắc vốn có của vải bông, để thuận tiện làm việc ống tay áo được làm rộng hơn bình thường, Lâm Uyển làm cho anh hai dây đai giữ tay áo sơ mi, dù ống tay áo có dài có rộng, mặc vào trông cũng không luộm thuộm, ngược lại còn toát lên cảm giác nhàn tản.
Bên trong là lớp áo sơ mi, bên ngoài khoác một cái áo lông màu đỏ, sự phối hợp này khiến làn da vốn trắng của anh trông càng thêm trắng, đích thị là môi hồng răng trắng tuấn tú hơn người.
Mẹ Lâm khen: “Nhìn coi, chỉ có con rể với dáng người cao lớn mới cân được loại đồ này, dáng người không đủ tốt mặc vào lại không đẹp.”
Vai rộng eo thon chân dài, dù áo sơ mi và áo lông có dày cũng không cảm thấy lôi thôi, mặc trên người anh trông rất vừa vặn.
Lâm Uyển khoang tay đi vòng vòng, đánh giá: “Đúng thế, tuyệt sắc giai nhân.”
Mẹ Lâm mau chóng chỉnh cô, không thể để cô trêu chọc con rể thế được, cũng may con rể không nghe thấy.
Lâm Uyển nói: “Mẹ, lần sau con lại mang thêm mấy cuộn len về, mẹ may cho anh cả anh hai mỗi người một cái luôn.”
Anh cả Lâm đang nằm trên giường, nghe cô nói thế thì lập tức lên tiếng: “Không cần đâu.”
Anh hai Lâm: “Thật ư? Anh cũng muốn có áo màu đỏ!”
Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang cũng lập tức nhao nhao muốn áo màu đỏ.
Lâm Uyển: “Được, mọi người đều mặc màu đỏ, thế thì cả nhà chúng ta đều sẽ đỏ rực.”
Sợ là sẽ thành đồ gia đình của cả nhà mất, ha ha.
Mẹ Lâm: “Con không cần mua đâu, đồ trong hợp tác xã cung ứng cũng không rẻ, không thiết thực. Sợi len tự mình dệt sẽ bền và ấm hơn nhiều, so với mua còn tốt hơn. Để mốt mẹ qua thôn cậu con mua mấy cân, thôn cậu con nuôi nhiều dê lắm.”
Lâm Uyển: “Được, nghe theo mẹ tất, hay là mẹ giúp con mua lông cừu luôn nhé?”
Mẹ Lâm: “Được.”
Bà quay đầu nhìn Lục Chính Đình một chút, nhịn không được lại khen: “Chà chà, con rể mặc áo đỏ này đẹp thật, góc nào nhìn cũng đẹp trai hết.”
Lâm Uyển: cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt.
Cô vỗ Lục Chính Đình: “Cha mẹ vợ anh sắp khen anh lên tận trời rồi.”
Lục Chính Đình cúi đầu nhìn cô, cầm tay cô dịu dàng nói: “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã cho anh một mái nhà.
Hôm sau, Lâm Uyển và Lục Chính Đình dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi xe ngựa về thôn Đại Loan, tiện đường ghé qua phòng y tế một chuyến, Chu Triều Sinh treo tấm bảng ghi bác sĩ Lâm không xem bệnh ở trước cửa.
Lúc về thôn Đại Loan, đại đội cũng đang phân lương thực.
Chia lương thực cũng phải có thứ tự trước sau, thường thì mọi người sẽ dùng hình thức bốc thăm để quyết định. Nhưng với nhóm người là bác sĩ, quân nhân giải ngũ, người già và mẹ góa con côi, đại đội sẽ ưu tiên họ hơn, chia cho họ trước.
Phần của nhà Lâm Uyển và bác sĩ Kim đã được chia xong, bác sĩ Kim nhờ nhóm người Lục Chính Hành xếp lương thực vào trong các vại đựng đồ, tránh chuột phá hoại.
Thấy Lâm Uyển trở về, bác sĩ Kim vui vẻ cười rộ lên: “Hai người còn không về, chắc tôi phải qua Lâm Gia Câu tìm quá.”
Lâm Uyển cười nói: “Chẳng phải anh biết nấu cơm rồi à.”
Trước đây khi Lục Chính Đình làm cơm, anh sẽ nhờ bác sĩ Kim nhóm lửa, còn dạy anh ta làm mấy món đơn giản, bác sĩ Kim còn bảo là mình biết làm rồi.
Bác sĩ Kim cười đẩy gọng mắt kính: “Học thì học rồi nhưng làm thì không làm được, quên gần hết rồi.”
Sau khi Lâm Uyển đi, anh ta phải tự mình làm, sau đó đưa hoa màu, bột mì cho chị dâu cả Lục, để cô ta và chị dâu hai giúp anh ta làm lương khô, anh ta còn làm thêm chút dưa muối ăn tạm qua ngày. Lúc nào muốn ăn cháo, anh ta lại nấu theo những gì Lục Chính Đình chỉ, hơn nửa gáo nước nấu với hai nắm gạo, bắc lên nồi nấu với lửa nhỏ, nấu hơn nửa tiếng là được rồi.
Cách này khá ổn, không nấu cháy nồi cũng không tự đầu độc chính mình, chỉ là không biết vì sao lại ăn không ngon.
Người khác làm vẫn ngon hơn.
[Góc cảm ơn: Cảm ơn bạn SkincareWithKelly Vu đã ủng hộ 10k vàng cho truyện nha ^^.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận