Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 181: Không so đo? Mới là lạ

Lâm Uyển nhắc nhở bà ta: “Viện trưởng Vương có thể xét nghiệm nước tiểu, một tháng rồi, chắc hẳn có thể kiểm tra được.”
“Đúng đúng đúng.”
Vương Thịnh Vận vội vàng đứng dậy, rồi lại cẩn thận ôm lấy bụng, ngộ nhỡ là thật thì sao.
Trương Kiều nhìn Lâm Uyển cười nói: “Tiểu Lâm, nếu như là thật, cô làm việc trong thôn hai năm sẽ đề bạt cô lên công xã làm bác sĩ, cô học rất tốt, đáng được khen ngợi.”
Lâm Uyển khiêm tốn cười: “Cảm ơn lãnh đạo đã khen. Thực ra lúc nhỏ tôi thích học y, chỉ là lúc đó đầu óc chậm chạp. Sau này lớn lên hiểu chuyện rồi thì mới theo các bác sĩ học tập, chưa từng được đào tạo chính quy.”
Trương Kiều hiểu: “Tôi hiểu, lần sau có cơ hội đi bồi dưỡng ở bệnh viện huyện, tôi sẽ tiến cử cô.”
Ôi chao, vị lãnh đạo này thật là thức thời, Lâm Uyển âm thầm cho ông ta một like.
Lúc này những người khác cũng lần lượt đi làm, sau khi nghe ngóng đều rất kinh ngạc, rối rít thúc giục viện trưởng Vương mau đi làm xét nghiệm nước tiểu.
Một lúc sau Vương Thịnh Vận bị mấy đồng nghiệp vây quanh, mọi người cười nói chúc mừng.
Vương Thịnh Vận vui đến phát khóc, vẫn còn chút chưa dám tin: “Tôi đã 42 rồi…”
“Viện trưởng Vương trẻ hơn tuổi rất nhiều, tôi nhìn chỉ hơn 30 thôi.”
“Đúng thế, chúng tôi còn tò mò không biết bình thường cô uống thực phẩm chức năng gì, khí sắc tốt như vậy.”
Lâm Uyển: “…” Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của mấy người, tôi không thể không giơ ngón tay cái.
Thực tế là Vương Thịnh Vận nhiều năm chưa mang thai, tâm trạng buồn phiền, cũng vì không mang thai nên có chút buông thả bản thân, làm việc vất vả cũng không tĩnh dưỡng cơ thể.
Khí sắc của bà ta kém như thế, đến cả Trương Kiều cũng nhìn ra được, mấy người thật đúng là nói được.
Chẳng qua Vương Thịnh Vận là bác sĩ, đương nhiên biết tình trạng cơ thể của mình, Lâm Uyển cũng sẽ không nói gì làm mất hứng.
Vương Thịnh Vận nhìn thấy cô, khuôn mặt khó ở thường ngày, bây giờ đã vô cùng thoải mái, rực rỡ và đầy sức sống: “Tiểu Lâm học rất tốt, hoàn toàn có tư cách làm bác sĩ trong thôn, thật sự cảm ơn cô.”
Lâm Uyển cười đáp: “Viện trưởng Vương khách sáo quá, nếu cô đã mang thai thì hôm nay không phát hiện ra, ngày mai cũng phát hiện ra thôi. Không phải là công lao của tôi.”
Vương Thịnh Vận nghiêm mặt: “Là công lao của cô, nếu cô không nói tôi cũng sẽ không để ý. Vốn là định mai xuống nông thôn để làm từ thiện, một khi bận rộn tôi sẽ không quá chú ý đến tình trạng cơ thể, làm không tốt sẽ xảy ra vấn đề.”
Lời bà ta nói là lời thật lòng. Lúc này rất nhiều phụ nữ ít nhiều gì cũng có bệnh kinh nguyệt không đều. Đặc biệt là bà ta nhiều năm không mang thai nên đã từ bỏ, trong công việc cũng rất liều. Ngày mai một khi xuống nông thôn, bắt đầu bận, căn bản sẽ không chú ý đến cơ thể, cộng thêm thiếu máu, cũng sẽ không chú ý đến mang thai, có lẽ chờ đến khi sảy mới biết mình mang thai.
Nếu như thế thì… Bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ, sợ hãi toàn thân đến mức ướt sũng mồ hôi lạnh.
Kịp thời phát hiện ra vấn đề, sau đó bù đắp mới là quan trọng.
Có viện trưởng Vương nói thế rồi, Trương Kiều chủ động ghi chép và ký giấy chứng nhận bác sĩ chân trần cho Lâm Uyển. Từ nay về sau, cô đã là bác sĩ chính thức của thôn, không một ai có thể hoài nghi tư cách của cô.
Vương Thịnh Vận nói: “Suýt nữa chúng ta mất đi một bác sĩ giỏi, nhất định phải phê bình người báo cáo cho tử tế.”
Ban đầu Trương Kiều còn nghĩ chuyện này coi như xong, ông ta căn bản không nhắc đến, dù sao Lâm Uyển cũng không hỏi? Ai mà biết được Vương Thịnh Vận lại thẳng thắn như thế, thế mà cứ nói thẳng ra.
Người báo cáo là Triệu Khuê Trung của bệnh viện. Y thuật của anh ta không tồi, Vương Thịnh Vận khá là tin tưởng anh ta. Ý của Triệu Khuê Trung là bảo công xã cách chức cô luôn đi, nhưng Vương Thịnh Vận cảm thấy người ta không hợp cách thì cứ gọi tới để làm khảo hạch, để đích thân anh ta chấm. Ai biết Triệu Khuê Trung đến muộn, bà ta tự mình khảo hạch, thế mà thi ra được niềm vui bất ngờ.
Nếu Lâm Uyển đã có bản lĩnh, vậy thì người báo cáo kia phải bị xử lý, nếu không thì không công bằng!
Lâm Uyển thấy bọn họ muốn xử lý người báo cáo, đương nhiên phải bày ra dáng vẻ mình khoan dung, vẫn nên có chút tư thái này.
“Lãnh đạo, viện trưởng Vương hay là thôi đi, hình như đối phương cũng không hiểu tình hình. Thực ra nếu như mọi người đến thôn chúng tôi tìm hiểu một chút là biết, gần đây tôi hay trị bệnh phong thấp cho người ở Lâm Gia Câu và đại đội Đại Loan, thuốc tắm, cộng thêm châm cứu, hiệu quả khá tốt.”
Ha ha, không so đo? Mới là lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận