Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 193: Khó chịu

Người mẹ cực phẩm của Tống Hòa Thuận kia bình thường cũng chẳng có mấy ai chịu tiếp xúc nhưng bà ta lại mang một giỏ trứng gà nhỏ đến phòng y tế cảm ơn bác sĩ Kim và Lâm Uyển.
Cũng không biết vợ ông Tống có phải cố ý hay không mà còn chạy tới nhà nói lời cảm ơn với bà Lục.
“Chị dâu, chị thật có phúc, có được cô con dâu vừa tài giỏi lại hiếu thuận như vậy. Tôi nghe người ta nói, con bé còn khoe ở công xã, chị là một người mẹ chồng vô cùng chính nghĩa, tuyệt không phải dạng người đi đường sau ngõ tắt hay làm điều gian dối.”
“Chà chà, tôi mà có con dâu như bác sĩ Lâm, tôi chắc phải thắp nhang cảm tạ trời phật, cười vui vẻ mỗi ngày. Nhà có một người bác sĩ như con bé, người trong nhà không lo bị bệnh nữa.”
Những lời như thế, bà Lục nghe đến nhàm lỗ tai, nghe đến tức chết rồi.
Còn một việc khiến bà ta vô cùng tuyệt vọng, đó là anh con trai cả sửa kênh về rồi, anh ta mệt mỏi đến mức chỉ còn da bọc xương, mắt như hóp vào trong, người ốm tong ốm teo.
Tuy là người phải lao động nhiều đều sẽ thành như này nhưng con trai cả trước nay chưa từng chịu cực như vậy. Lúc trước dù có đi, con trai cả cũng có thể kiếm cách lười biếng nhưng bây giờ anh ta lại bị quản lý gắt gao, làm việc hẳn hoi.
Nếu không vì Lâm Uyển xấu kia, sao mọi chuyện lại thành thế này?
Bà Lục còn cố ý khích con dâu lớn, để cô ta hận Lâm Uyển nhưng kết quả cô con dâu ngốc đó lại không đứng về phía chồng mình, lại còn nói cái gì mà: “Dẫu sao cũng cần có người làm, huống chi có phải mình anh ấy bị thế đâu, mọi người đều thế mà.”
Đấy đấy, một chút cũng không đau lòng cho chồng mình, cái bọn bội bạc này!
Thực sự là tức chết mất.
Bị mấy chuyện này đánh úp liên tục khiến bà ta đổ “bệnh” rồi.
Cũng may công việc Lục Chính Kỳ cũng ổn thỏa, anh ta dựa vào thân phận là một học sinh cấp ba ưu tú ở thành phố lấy được một công việc không tồi ở hội cách ủy công xã, trở thành cán sự văn phòng ở công xã.
Cán sự Lục còn chưa có cương vị công tác cụ thể thế nên dù có là việc liên quan đến nông nghiệp, y tế hay những việc khác đều có thể để anh ta đi làm.
Gần đây vì bùng phát dịch bệnh sốt rét, bộ phận y tế huyện yêu cầu các công xã ra tay hành động, thế nên anh ta được điều đến bệnh viện để hỗ trợ.
Thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình trở về, Lục Chính Kỳ nói: “Bác sĩ Lâm, bệnh viện công xã bảo cô mai qua bên đó làm báo cáo, truyền thụ kinh nghiệm phòng dịch cho mọi người.”
Lâm Uyển gật đầu: “Được.”
Vì Lục Chính Kỳ nhờ quan hệ để lấy được phần công việc này, thế nên anh ta phải trải qua cuộc khảo nghiệm ác liệt của công xã, anh ta bận rộn kiếm sống, cuối cùng cũng không tự mình đa tình mà khuyên Lục Chính Đình và cô ly hôn nữa, cũng chẳng nói những lời thừa thãi như cô làm người phải lương thiện, đừng làm tổn thương anh ba của anh ta nữa.
Thấy anh ta thức thời như vậy, Lâm Uyển đương nhiên cũng không chủ động làm khó dễ anh ta thế nhưng vẫn lười phản ứng anh ta như cũ.
Tính ra thì lúc hai người họ gặp nhau, cô thản nhiên như không còn Lục Chính Kỳ lại xấu hổ, mất tự nhiên, mấy chuyện như này ấy à “ở chung một mái nhà với người trước, ai cặn bã người đó xấu hổ”.
Lâm Uyển vào nhà thăm bà Lục, thấy bà ta không ốm không đau mà cứ rên hừ hừ, cô nghiêm mặt nói: “Đừng ỷ thôn chúng ta khống chế được dịch bệnh, nghe nói thôn ngoài bị nhiễm nhiều lắm. Nói không chừng mẹ bị muỗi ở nơi khác đốt phải rồi. Để con bắt mạch cho mẹ thử.”
Bà Lục thấy Lâm Uyển vào phòng thì sợ đến mức nhảy xuống giường, ngay cả giày cũng quên mang đã vội chạy ra ngoài: “Mày nói ai bị lây bệnh sốt rét? Rủa tao ít thôi, tao vẫn khỏe.”
Bà ta lấy khăn tay xuống, bắt đầu giải bộ đang bận rộn làm gì đó trong sân, dù sao trông như không có bệnh gì là được.
Lục Chính Kỳ cầm rơm củi tới, chủ động giúp Lâm Uyển thổi lửa nấu cơm.
Anh ta nhìn Lâm Uyển, trong lòng lại nghĩ, anh ta nhóm lửa còn cô nấu canh làm bánh bột ngô, hai người phối hợp nhịp nhàng. Nhưng kết quả anh ta lại phát hiện người vốn nên vào phòng lấy bột là Lâm Uyển lại không làm cơm, cô dùng rổ đựng quần áo của mình rồi ra sân tìm Lục Chính Đình, cô bảo anh cởi quần áo ra, cô muốn đến bên sông Nam giặt quần áo.
Lục Chính Kỳ cũng không biết vì sao trong lòng lại có chút khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận