Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 570: Bác sĩ giỏi

Khưu Thủy Anh lại bổ sung cho bọn họ một chút, hai vợ chồng nhỏ sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch, nhất là chồng cô ta, liên tục hỏi làm sao bây giờ.
Lúc này Lục Minh Quang và Lục Nhất tiến đến.
Lục Nhất có hơi phiền, người đàn ông này thật là thú vị, trông giữ bác sĩ cứ như con chó cắn tán loạn cái đuôi mình.
“Mẹ không thể để cô ấy ở nơi này sao.”
Lục Nhất chủ động mở miệng nói chuyện, khiến đám người Khưu Thủy Anh kinh ngạc, ôi, đây là mặt trời mọc đằng tây à, Tiểu Tuấn Tuấn lại chủ động nói chuyện. Phải biết rằng đứa nhỏ này chưa bao giờ quan tâm chuyện đâu đâu của người khác, cũng chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với chuyện của người khác, con nít thì cậu bé ngại người ta ầm ĩ, ngây thơ, người lớn cậu bé ngại người ta ì ì èo èo đáng ghét.
Hiện tại lại ra chủ ý cho Khưu Thụy Nga, con nít quả nhiên dù cho tính cách như thế nào, đều là thiện lương.
Lục Minh Quang cười cười, chào hỏi mọi người.
Tất cả mọi người rất thích hai cậu bé, đều lấy đồ ăn vặt cho hai người bọn họ ăn.
Lục Minh Quang bèn chủ động vơ hết việc xã giao, không cần Lục Nhất ứng phó. Ai biết Lục Nhất lại rất lễ phép ai cũng chào hỏi, ngoan ngoãn không chịu được.
Lâm Uyển cũng kinh ngạc: Đứa nhỏ này chẳng lẽ chịu kích thích sao?
Khưu Thủy Anh cũng cảm thấy chủ ý của Lục Nhất hay: “Tôi thấy Thụy Nga thu dọn một chút ở trong thôn đi. Bệnh viện cần phí giường ngủ, cô ở trong nhà của tôi đi.”
Khưu Thụy Nga mừng rỡ: “Cám ơn chị, cám ơn bác sĩ Lâm.”
Khưu Thủy Anh bảo một học sinh dẫn bọn họ đến nhà cô ta, dàn xếp một chút, bảo chồng về nhà lấy chăn đệm linh tinh. Cô ta lại phải ở lại tiếp tục thương lượng một lát với Lâm Uyển, cô ta biết Lâm Uyển vẫn còn lời chưa nói với đương sự.
Quả nhiên, chờ hai vợ chồng đi rồi, Lâm Uyển nói: “Bác sĩ Khưu, chị phải chú ý nhiều một chút, một cơn gió thổi cỏ lay thì nhanh chóng chuẩn bị. Cũng may qua tháng bảy, mổ ra hộ lý cho tốt vẫn có thể khỏe mạnh.”
Khưu Thủy Anh gật đầu, lại thỉnh giáo Lâm Uyển một vài dạng vấn đề này. Tuy rằng cô ta đi học khoa phụ sản hai năm, nhưng thứ học được ở học viện công nông binh có hạn, hơn nữa học viện so le không đồng đều, cũng là một lời khó nói hết. Nhưng đến trường có chỗ tốt, sau hệ thống học tập, mở ra một ý nghĩ cho cô ta, khiến cô ta học được cách học, cũng học được cách tự học như thế nào. Sau khi trở về cô ta lại đọc sách của Lâm Uyển, thỉnh giáo Lâm Uyển nhiều hơn, trình độ đột nhiên tăng mạnh.
Hiện giờ cô ta đã là một bà đỡ vô cùng xuất sắc.
Gần như không còn gì cả, các cô tan họp.
Lục Niệm Thư chạy tới hỏi: “Thím ba, thím đói nhỉ, chúng cháu vẫn còn chừa lại cơm cho thím này, thím mau về nhà ăn đi, nóng hổi.”
Lâm Uyển cười nói được, lại nhìn hai cậu bé: “Hai con, muốn cái gì?”
Lục Minh Quang: “Mẹ, em trai nói muốn đi theo mẹ học y. Làm một bác sĩ trung y ngoại khoa biết phẫu thuật.”
Mấy người Lục Học Y cười rộ lên: “Đây là nước cờ gì vậy?”
Đứa nhỏ sáu tuổi nói cậu bé muốn làm bác sĩ trung y thêm ngoại khoa, ừ, lời này người khác nói không thể tin, bạn học Lục Tuấn Tuấn nói thì rất có thể tin tưởng.
Lâm Uyển về nhà tiếp tục ăn bánh bao, bận rộn nửa ngày cô lại đói bụng, trước khi đi bảo Lục Học Y trông Lục Nhất, đừng để cậu bé chạy loạn. Nếu cậu bé tò mò chỗ nào, chỉ để ý cậu bé nhìn xem rồi giới thiệu một chút, nhưng máy X quang tuyệt đối không được chụp.
Lục Học Y bảo cô cứ đi đi.
Chờ Lâm Uyển đi rồi, Lục Nhất giẫm băng ghế, ôm cánh tay ngửa đầu, đường đường chính chính đánh giá bức vẽ trên tường bệnh viện.
Những bức vẽ này đều là Lâm Uyển thiết kế để Lục Chính Đình giúp đỡ vào trong huyện tìm người hoặc in ấn hoặc vẽ, có bức vẽ giải phẫu cơ thể người, bức vẽ cơ quan quan trọng, bức vẽ huyệt vị trung y, bức vẽ kinh mạch cùng với bức vẽ cấp tốc châm cứu và kiểm tra huyệt vị, thậm chí còn có mấy phương thuốc thường dùng, bảng tra cấp tốc thảo dược thường dùng.
Hiện giờ phương pháp tổng kết của Lâm Uyển, đã được các bệnh viện lớn ở tỉnh, chuyên khu khác đưa vào học tập, bộ sách, bài viết của cô cũng đều phát huy tác dụng vô cùng lớn.
Lục Nhất nhìn một vòng, hỏi Lục Học Y: “Chị, mẹ em rất lợi hại nhỉ.”
Lục Học Y kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, thím ba là một trong những bác sĩ lợi hại nhất của đất nước chúng ta.”
Lục Nhất nhảy xuống dưới: “Em cho rằng người lợi hại nhất đều ở thủ đô.”
Lục Học Y cười nói: “Nếu thím ba nguyện ý, thím cũng có thể đi thủ đô. Bao nhiêu người mời thím, là chính thím không đi. Thím nói bệnh viện thủ đô và trong tỉnh có bác sĩ giỏi, không thiếu một người như thím, nhưng chúng ta ở nông thôn thiếu bác sĩ, thím ở chỗ này, mọi người an tâm. Tuấn Tuấn, mẹ em là một bác sĩ rất giỏi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận