Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 316: Hiểu lầm 6

Hiển nhiên Lâm Uyển không chịu nói gì nhiều, người bình thường không có nhiều kiến thức và sự trải đời, thì không nên kể cho bọn họ quá nhiều chuyện trông có vẻ huyền bí. Bởi vì bọn họ không hiểu, sẽ càng thêm nghĩ ngợi lung tung, không phải thần hóa thì chính là yêu ma hóa. Nếu như người trong cuộc không đủ bình tĩnh, rơi vào chiêu trò này, kết cục cũng không ngoại lệ là xui xẻo.
“Chỉ là phẫu thuật bình thường thôi, bệnh viện trong huyện cũng làm như vậy, mọi người không cần hỏi nhiều, đợi kết quả thôi.”
Nói xong, cô đẩy Lục Chính Đình cùng nhau về nhà.
“Thím ba!” Lục Minh Lương dẫn Tiểu Minh Quang ra ngoài đợi bọn họ: “Bà ngoại gói sủi cảo đấy.”
Mẹ Lâm nói với đám trẻ rằng Lâm Uyển làm phẫu thuật cho người ta rất mệt, phải khao ăn một bữa ngon một chút.
Buổi trưa mẹ Lâm ở nhà chăm trẻ và gói sủi cảo, tuy rằng không có thịt, nhưng nhiều trứng gà, cho nên bà gói tận mấy loại, nhân rau hẹ trứng gà, nhân trứng gà hồ lô, nhân trứng gà ngô nấm. Có hai anh lớn, và hai bé trai nhỏ giúp đỡ, nên gói sủi cảo cũng rất nhẹ nhàng.
Bởi vì mẹ Lâm nói rất phóng đại, cho nên Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đều vô cùng khâm phục Lâm Uyển. Lục Minh Lương còn hăng hái nói mình cũng muốn làm bác sĩ, tuy rằng Tiểu Minh Quang không nói chuyện, nhưng đôi mắt đen láy gần như sắp bùng cháy.
Hai đứa bé sợ cô mệt, nên thay cô đẩy xe lăn cho Lục Chính Đình, hì hục hì hục vô cùng ra sức.
Đến nhà, mẹ Lâm đang nấu sủi cảo, anh hai Lâm giúp bà nhóm lửa, còn anh cả Lâm đang ngồi trên ghế giúp bóc tỏi.
Lúc mở nắp nồi đang sôi ra, mẹ Lâm gọi: “Chín rồi…”
Lục Minh Lương ở cửa ra vào nghe thấy, lập tức lớn giọng hô: “Chín rồi chín rồi!”
Mẹ Lâm dùng muôi lỗ vớt sủi cảo để lên nắp cho ráo nước, đứng ở cửa cười bảo: “Hai đứa đi học sớm một chút đi, sau này năm nào cũng đứng hạng nhất!”
Bà bưng một cái đĩa nhỏ cho Lâm Uyển: “Đưa cho thím ba con đi!”
Ăn cơm xong, buổi chiều Lâm Uyển không ra ngoài khám bệnh, mà ở nhà nghỉ ngơi. Nói thật làm phẫu thuật cho người ta vẫn khá áp lực về tinh thần, tuy rằng khi ấy không cảm thấy, sau khi xong việc không hiểu sao lại ung dung, không muốn làm việc đã chứng minh một điểm này.
Cô ở nhà đọc sách với Lục Chính Đình, còn Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang thì đọc thuộc thơ Đường và viết chữ. Tuy rằng Tiểu Minh Quang không chịu nói chuyện, nhưng cậu bé vô cùng thông minh, quả thực là đọc đến đâu nhớ đến đó, cùng lắm dạy ba lần là biết.
Hai đứa trẻ ở bên này chơi domino toán học, thi thoảng anh hai Lâm cũng chen vào một câu, một lớn hai nhỏ chơi rất hòa hợp.
Hiển nhiên buổi chiều cũng có người qua đây tìm Lâm Uyển hỏi han nhiệt tình, nhưng đều bị mẹ Lâm ngăn lại, nói con gái rất mệt cần nghỉ ngơi, không ai được quấy rầy cô.
Đảo mắt đã đến chiều ngày thứ ba, Lâm Uyển phải đi gỡ băng cho bà cụ Vương. Vốn dĩ hôm qua có thể gỡ rồi, nhưng ngại vì tuổi tác của bà cụ lớn, hồi phục chậm, nên Lâm Uyển đổi thêm một lần thuốc cho bà cụ, hôm nay mới tháo băng.
Tuy rằng buổi trưa là thời gian đi làm, nhưng vẫn có không ít nam nữ già trẻ vây quanh ở đây, kích động đợi kết quả.
Lâm Uyển làm phẫu thuật nhãn cầu cho người ta, đã trở thành chủ đề nóng hổi suốt mấy ngày ở Lâm Gia Câu, người già và trẻ nhỏ đều tham gia thảo luận, hơn nữa cũng đã trở thành một chiêu để bật người ta, “Mắt cô mù à? Mù thì kêu bác sĩ Lâm chữa cho cô đi!” “Mắt cô mọc để thở à? Không dùng thì hiến cho phòng y tế, để bác sĩ Lâm đổi cho người khác!”
Không chỉ các xã viên ở Lâm Gia Câu, mà khi bọn họ ra ruộng cũng nói với các xã viên thôn bên cạnh, đối phương cũng rất tò mò, trở về khó tránh khỏi sẽ bàn luận, vì thế bác sĩ chân trần ở thôn bọn họ cũng được nghe nói tới. Đương nhiên các xã viên sẽ hào hứng kể, các bác sĩ biết điểm lợi hại, hai ngày này đều rất quan tâm.
Hôm nay phải gỡ băng kiểm chứng thành quả phẫu thuật, hai bác sĩ chân trần ở đại đội gần đó đều chạy tới vây xem.
“Nếu như thành công, chính là một bước tiên phong lớn!”
“Suỵt, chớ có lên tiếng!” Người ghé vào cửa sổ ra dấu tay, kêu người ta đừng nói chuyện nữa.
Vì thế, người trong sân đều ngậm miệng, ngay cả lão bí thư và mấy người đội trưởng Chu đều ngậm chặt miệng, trừng mắt, trông rất khẩn trương.
Chu Tự Cường thấy bọn họ căng thẳng như vậy, không nhịn được mà cười, lập tức khiến những người khác đều trừng mắt nhìn anh ta. Anh ta sờ mũi, có cái gì mà phải hồi hộp, chắc chắn thành công mà.
[Góc cảm ơn: Cảm ơn bạn Aires08 đã donate thêm 2k vàng cho truyện, mình sẽ cố gắng đăng hoàn sớm nha mn.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận