Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 175: Hiềm nghi

Mà sân si, đố ky, chiếm lợi ích… là những cảm xúc tiêu cực, nhưng cũng là chuyện thường tình. Chẳng qua có người có thể khống chế nó trong một phạm vi rất tốt, nhưng có những người lại để cảm xúc tiêu cực kia không chế chính mình, điều khiển hành vi đúng sai.
Ví dụ như trước đó Lâm Uyển ở nhà mẹ bị Lâm Khải Căn báo cáo. Lúc này lại có người báo cáo cô hành nghề y phi pháp, chẳng qua chỉ là đố kỵ cô làm bác sĩ có công điểm.
Thực ra mấy bác sĩ chân trần không phải là cán bộ, không lấy tiền lương, mà giống như nhân viên ghi công điểm của đại đội, không cần nhận lệnh của cấp trên. Nói một cách chính xác hơn là, ngoài bí thư đại đội là đảng viên, công xã đề bạt ra, những cán bộ khác là do đại đội tự chọn ra nhận mệnh, người khác không có quyền chen vào.
Có điều người báo cáo cũng rất khôn khéo, nói cô không có tư cách hành nghề y.
Sau khi Lục Chính Đình dặn dò cho anh ta xong thì đi tìm Lâm Uyển.
Lâm Uyển bị báo cáo không hề giận dữ, giận dữ có tác dụng gì? Đương nhiên là phải thi cho tử tế, lấy được chứng nhận bác sĩ chân trần danh chính ngôn thuận, mang về chọc tức người báo cáo kia.
Ngược lại là bác sĩ Kim có chút bất mãn, lẽ nào người mà anh ta đích thân khảo hạch lại không đủ tư cách? Dù sao theo như anh ta thấy, so với mấy bác sĩ chân trần ở thôn khác, Lâm Uyển đủ tiêu chuẩn hơn nhiều.
Lâm Uyển an ủi anh ta: “Bác sĩ Kim anh không cần lo, tôi nhất định sẽ thi qua.”
Tiêu chuẩn của bác sĩ chân trần là nhận ra các chứng bệnh thông thường, biết cách dùng thuốc, biết châm cứu trong trường hợp cấp cứu là được rồi.
Bác sĩ Kim nhìn Lục Chính Đình đến thì không nói gì nữa.
Lục Chính Đình cũng không nói gì về chuyện này mà giúp Lâm Uyển xử lý thảo dược một lúc, rồi bọn họ đưa Tiểu Minh Quang về nhà. Ở trong ngõ nhỏ, vừa hay Lục Minh Lương và chị họ Quải Nhi cũng đang đưa thảo dược về.
Lục Minh Lương vác mấy cây tầm bóp dại cao lớn, bên trân còn lủng lẳng mấy quả tim tím, nhìn rất bắt mắt.
“Tiểu Quang, mau tới ăn này.” Thằng bé nhảy tới kéo Tiểu Minh Quang chạy vào nhà, mấy đứa trẻ tụm lại dưới hiên nhà chia quả.
Quải Nhi: “Em một quả, chị một quả…”
Mấy đứa trẻ mắt sáng lên, Minh Thụy không nhịn được mà chóp chép cái miệng nhỏ.
Quải Nhi dúi cho thằng bé một quả.
Sau khi chia xong, Quải Nhi chia một nửa phần của mình cho Tiểu Minh Quang. Tuy rằng con bé còn nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, biết rằng thím ba đối xử tốt với bọn nó, bởi vì thím ba quản được bà nội, nên mẹ cô bé và bác gái cả cũng sống vui vẻ hơn. Bác trai cả không ở nhà, chẳng những bác gái không bị đánh, mẹ mình cũng không bị mắng.
Trong lòng cô bé biết ơn thím ba, nên cũng đối xử tốt với Tiểu Minh Quang, không hề coi đây là đứa em trai được nhặt về.
Cô bé và Lục Minh Lương đối xử tốt với Tiểu Minh Quang, Khiếm Nhi cũng không đố kỵ mà cảm thấy đây là chuyện nên làm, Lục Minh Thụy còn nhỏ nên không hiểu gì cả. Chỉ có Lục Bão Nhi vô cùng giận dữ, mấy người này mang quả tầm bóp dại về, thế mà không cho cô bé ăn, tức chết cô bé.
Vốn nên là cô bé dẫn các em trai em gái đi cắt cỏ, nhưng cô nhóc luôn muốn lấn át bọn họ, kết quả bọn họ đoàn kết đối kháng cô bé, phớt lờ cô bé, cô bé muốn đi tìm anh cả Lục Minh Thiện để cáo trạng, đáng tiếc Lục Minh Thiện giống như ở cõi bồng lai vậy, trừ ăn cơm ngủ thì giống như không khí trong nhà này.
Một lúc sau, chị dâu cả và chị dâu hai cũng đã về, bọn họ nghe thấy chuyện Lâm Uyển bị báo cáo đều rất phẫn nộ. Lâm Uyển làm bác sĩ không chỉ mát mặt phụ nữ, mà lời nói trong nhà càng thêm có trọng lượng, còn có thể kiếm được công điểm. Đó đều là những chuyện tốt, nếu như bị người ta báo cáo thành công thì đó là một tổn thất to lớn.
Chị dâu hai lặng lẽ nói với Lâm Uyển: “Có phải là bà ta không?”
Bình thường bà Lục hay nằm ườn trên giường đất không nấu cơm, cũng không làm việc, nhưng hôm nay lại không có ở nhà.
Gặp chuyện bị người khác hại, người đầu tiên cô ta nghĩ đến là người bên cạnh mình, ngoài bà Lục ra thì còn ai nữa?
Bà Lục ngày ngày muốn hại Lâm Uyển, muốn bôi xấu Lâm Uyển để chia nhà, chị dâu cả và chị dâu hai còn lạ gì nữa.
Chị dâu cả cũng đồng ý với phán đoán này.
Lâm Uyển: “Không có chứng cứ chúng ta không thể kết luận được là ai. Đợi em lên công xã đã.”
Chú của Chu Tự Cường là phó bí thư của công xã, muốn nghe ngóng thì rất dễ, cứ bảo người kia chuẩn bị tâm lý sẵn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận