Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 176: Cóc ghẻ cũng có tôn nghiêm của mình

Đến khi cơm nước nấu xong, bà Lục mới đi từ nhà con gái thứ hai về, trong tay cầm bánh mì khô, bên trong có cuộn lá hẹ, cắn giòn tan. Không cần nói cũng biết bà ta đắc ý thế nào.
Biết Lâm Uyển bị người ta báo cáo, bà ta chẳng những không chột dạ sợ bị người ta hoài nghi, ngược lại còn rất vui vẻ.
Lục Chính Kỳ đến công xã xử lý quan hệ lương thực, dầu, buổi chiều phải đi lên huyện một chuyến. Bà Lục dẫn anh ta đến nhà con gái hai mượn tiền, rồi bảo anh ta mượn nhà chị cả một ít. Trước tiên định ra công việc, sau đó lại tìm người giúp Lục Tâm Liên vào thành phố. Mặc dù Lục Thục Nhàn là chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, nhưng cũng không có tiền gì, chỉ có gần 10 tệ đưa cho Lục Chính Kỳ, chờ sau khi Lục Chính Kỳ đi, hai mẹ con lại bàn bạc, vẫn nên trông cậy vào tiền của Lục Chính Đình, nhất định phải nhanh chóng ở riêng, lấy tiền.
[Mối quan hệ lương thực, dầu: đề cập tới việc tiêu thụ lương thực và dầu một cách thống nhất. Người dân phải thiết lập mối quan hệ tiêu thụ cố định với các cửa hàng cung cấp lương thực và dầu được chỉ định. Các cửa hàng lương thực và dầu sẽ thường xuyên cung cấp lương thực và dầu cho người dân theo số lượng đã được phê duyệt.]
Thời gian rất gấp rút.
Vừa hay Lâm Uyển bị người ta báo cáo, cơ hội tốt đây mà.
Chỉ cần Lâm Uyển không phải bác sĩ, không có địa vị, để xem cô còn dám phách lối nữa hay không, đến lúc đó thì có thể phân nhà luôn!
Chị dâu cả và chị dâu hai vì có Lâm Uyển chống lưng, thêm cả việc anh cả không có ở nhà, hai người thấy bà ta cười trên nỗi đau của người khác thì thu liễm nụ cười trên mặt, không ai để ý đến bà ta.
Bà Lục: “Hai người chúng mày xị mặt ra cho ai xem? Cha hay mẹ chúng mày chết? Làm còn dâu mà bày sắc mặt đó cho mẹ chồng xem.”
Nếu như là trước đây hai người đương nhiên vừa xấu hổ, giận dữ, vừa buồn bã, nhưng lúc này Lâm Uyển đã là người chống lưng cho bọn họ, mẹ chồng chẳng là cái quái gì.
Lâm Uyển nhìn bà Lục một cái rồi nói lũ trẻ: “Bà nội của mấy đứa tính tình không tốt, đây là hỏa vượng tràn đầy, là bệnh. Nào, chọn cho bà ấy chút rau cúc sữa, bồ công anh, rễ cỏ tranh các thứ đi, sắc nhỏ lửa thành một bát, càng đắng càng tốt, uống xong sẽ hạ hỏa, tính tình tốt hơn.”
Bọn trẻ lập tức nô nức đi tìm trong đống thảo dược phơi khô.
Bà Lục run lên vì giận, vội vàng giữ chặt khung cửa.
Lần này thì yên tĩnh hơn.
Ăn cơm xong, chị dâu cả và chị dâu hai mau chóng đi làm nhang muỗi, có thể kiếm được công điểm thì bọn họ tích cực lắm. Mấy đứa trẻ thì đi tìm xác ve sầu.
Anh hai Lục cảm thấy không khí gia đình quá bí bách, sợ rằng bị liên lụy nên vội vàng đi luôn.
Lâm Uyển ngồi ở chiếc bàn trong gian giữa xem hồ sơ bệnh án của các xã viên, thỉnh thoảng lại đối chiếu với sách thuốc trong hệ thống để khắc sâu ấn tượng. Những bệnh thường thấy trong quyển sách kia bị cô xem qua xem lại nhiều lần, cho dù có hệ thống chỉ điểm, cô vẫn cố gắng đạt đến mức độ chính mình có thể thuộc lầu.
Lục Chính Đình an tĩnh ngồi ở một bên, anh đang xem một quyển sách thuốc Tây mượn được từ chỗ bác sĩ Kim. Từ khi giúp Lâm Uyển phối thuốc, bây giờ anh chủ yếu đọc sách về phương diện này, thậm chí đến cả sách thuyết minh về từng loại thuốc trong phòng y tế anh đều xem hết, hơn nữa còn có thể nhớ rõ. Đọc một lát, anh lặng lẽ nhìn Lâm Uyển, thấy cô thật sự bình tĩnh cũng không phải cố giả bộ ra vẻ.
Lâm Uyển đưa mắt nhìn anh cười: “Em không sao thật mà.”
Lục Chính Đình: “Sáng mai anh đi với em.”
Lâm Uyển lắc đầu: “Không cần.” Cô vỗ ngực: “Em làm được.”
Lục Chính Đình gật đầu không tiếp tục nữa.
Bà Lục nằm trên chiếc giường đất ở gian đông nghe thế thì giễu cợt, không ngừng châm chọc: “Ông nó à, ông nhìn xem, vận mệnh con người đã là thế rồi, cóc ghẻ mà đòi lên trời, không sợ ngã chết à?”
Ông Lục đang châm tẩu thuốc, ăn cơm xong, ông ta muốn đi tìm mấy người anh em nói chuyện, nhưng lại bị bà cụ ngăn lại, ép ông ta ở nhà nói chuyện với mình, hiện tại ông ta thật đúng là không thích ở trong nhà.
Lâm Uyển xem xong, gập sách vở lại ngáp một cái: “Cóc ghẻ cũng có tôn nghiêm của mình, tự nó bắt côn trùng để làm no bụng, chứ không đợi hút máu của con cái, anh trai, chị dâu. Thứ bỏ đi như thế, đừng sỉ nhục cóc ghẻ.”
“Ông nó, ông nghe xem!” Bà Lục tức đến nỗi đấm thẳng xuống giường.
Ông Lục còn nói gì được nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận