Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 380: Trộm cắp 2

Thanh niên trí thức chủ yếu đều là người trẻ mười sáu mười bảy tuổi, đúng là lúc trưởng thành, hơn nữa không có chất béo, một bữa có thể ăn hết một cân bánh màn thầu. Lúc trước một cân rưỡi còn chịu đựng cho qua, bây giờ đều là khoai lang không đủ no, bọn họ một ngày ăn ba bữa cũng đói đến hoảng, luôn cảm thấy ăn khoai lang thôi không tới một giờ sẽ không còn, suốt ngày trong bụng trống rỗng.
Con người một khi chịu đói khó tránh khỏi sẽ sinh sự, nhất là thiếu niên mười mấy tuổi còn có văn hóa, chính là độ tuổi nhiệt huyết dám xông pha, tập họp cùng nhau ý đồ xấu cũng nhiều.
Bọn họ sáng tạo không ít cách lấp đầy bụng, ăn chực, ăn trộm gà, trộm đồ ăn, trộm lương thực, thậm chí ngay cả nghĩ cách để gia súc của đội sản xuất xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết để ăn thịt cũng nghĩ ra.
Tôn Húc Thành đi theo Hồ Hướng Dương đương nhiên không thiếu miếng ăn, cũng không cần làm những trò trái với lương tâm, nhưng thèm thịt là không thể tránh khỏi.
Vương Phương Phương không dám: “Đừng đi, xấu hổ lắm.”
Bác sĩ Lâm luôn xa cách với bọn họ, tuy rằng tận tâm dạy học cho bọn họ, lại chưa bao giờ nhắc đến phương diện cuộc sống tình cảm.
Bọn họ đi theo Lâm Uyển học lâu như thế, Lâm Uyển cũng chưa từng hỏi về gia đình của các cô, chưa từng quan tâm đến cuộc sống, việc tư của các cô, đây rõ ràng chính là muốn giải quyết việc chung, không muốn có quá nhiều qua lại với bọn họ.
Tới lâu rồi, Vương Phương Phương cũng biết chuyện của Lục Chính Kỳ, Giang Ánh Nguyệt và Lâm Uyển, đáy lòng cô ta đồng tình với Lâm Uyển, cảm thấy cô như vậy cũng không hề đáng chỉ trích, dù sao Giang Ánh Nguyệt gần gũi với các cô, bác sĩ Lâm xa cách các cô cũng là phải.
Nhưng Lý Kim Linh là một người hăng hái muốn vô giúp vui.
Lúc này bên bác sĩ Kim không có việc gì nữa, anh ta bảo Hồ Hướng Dương và Tôn Húc Thành thu dọn một chút, anh ta phải đi về trước.
Lý Kim Linh lập tức cười đuổi theo: “Bác sĩ Kim, chúng tôi có mấy vấn đề muốn đi hỏi bác sĩ Lâm, đi cùng anh được không?”
Cô ta nhẹ nhàng mím môi, một đôi mắt trắng đen rõ ràng hàm chứa ý cười, tự nhiên toát ra hơi thở của một cô gái quyến rũ xinh đẹp.
Bác sĩ Kim liếc mắt nhìn cô ta một cái, ôn hoà nói: “Bác sĩ Lâm không thích người khác đến nhà cô ấy, các cô vẫn nên chờ cô ấy cơm nước xong xuôi lại đến đây, hoặc là ngày mai.”
Ý tứ từ chối của anh ta rất rõ ràng, anh ta biết ý Lâm Uyển, đương nhiên sẽ không giẫm lên đường ranh của cô, dù sao chính anh ta cũng là người như vậy.
Lý Kim Linh còn muốn nói cái gì, Vương Phương Phương nhanh chóng giữ chặt cô ta.
Tôn Húc Thành lại gần hỏi: “Bác sĩ Kim, vì sao anh lại đến đại đội Ngũ Liễu vậy?”
Bác sĩ Kim: “Nhắm mắt chọn.” Anh ta ra cửa phòng y tế, đi thẳng về nhà.
Làm sủi cảo chiếm chỗ, cho nên anh ta ở phòng bếp, anh ta lẹp xẹp đi qua, xoa xoa tay nói: “Có việc tôi có thể giúp đỡ hay không.”
Lâm Uyển: “Bác sĩ Kim, anh đi lột tỏi trước đi.”
Đây là đãi ngộ của một đứa nhỏ không biết làm việc nhất, bác sĩ Kim dốt đặc cán mai với kỹ năng bếp núc, phỏng chừng là gia đình có truyền thống học giỏi, cũng có thể di truyền, dù sao nấu cơm có gì khó, Quải Nhi cũng có thể làm được không tệ đâu.
Lục Minh Lương nhóm lửa, tiểu Minh Quang thì đùa nghịch điều chỉnh radio. Vận động văn hóa bây giờ không chặt chẽ như thế, radio cũng nới rộng hạn chế, bọn họ có thể thu một đài máy văn nghệ, cái máy này bình thường sẽ phát một ít hí khúc, bình thư, bài hát vân vân, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng hát của cả nhà Mai Lan Phương vân vân, bây giờ đang chiếu bộ phim 《 Hương lạnh thấu xương 》.
Bộ phim kể về câu chuyện của hai chị em trước giải phóng ở trong căn cứ địch đấu trí đấu dũng với kẻ địch cũng xúi giục nhân vật quan trọng cuối cùng giành lấy thắng lợi.
Lục Minh Lương: “Chính là cái này, mau nghe, cô ấy sắp bắt đầu nói rồi.”
Tiểu Minh Quang: “Không có một chút lạnh, làm sao có được hương hoa mai thơm ngào ngạt!”
Bác sĩ Kim nghe mà ngẩn người, giơ cây búa trong tay giơ lên đập tỏi trong lúc nhất thời quên đập xuống.
Lúc này trong radio vang lên tiếng của diễn viên nữ, leng keng hữu lực, thanh thúy dễ nghe, thật sự là một giọng hát hay.
Tuy rằng Lục Chính Đình không nghe thấy, thấy bọn họ như vậy cũng giảm tiếng lại nhẹ nhàng băm thịt.
Chờ khi chiếu hết đoạn phim, Lâm Uyển cười nói: “Dù sao cũng chiếu xong rồi, tiếp tục nữa không biết khi nào chúng ta mới ăn sủi cảo đây.” Cô ra hiệu bảo Lục Chính Đình tiếp tục băm nhân, thì thấy bác sĩ Kim đang ở chỗ đó ngẩn người.
“Bác sĩ Kim?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận