Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 106: Giận dữ

Số tiền này không phải là người khác giữ mà là anh ba cố ý chia thành hai phần. Tiền trong tài khoản tiết kiệm anh tự giữ, người khác muốn lấy hộ anh thì phải có sự đồng ý của anh, căn bản là không thể lấy được.
Cô ta hỏi làm sao có thể không cần sổ tiết kiệm mà vẫn lấy được tiền trong tài khoản tiết kiệm ra, biết được cần báo mất giấy tờ. Mà báo mất giấy tờ thì phiền hà lắm, cần có một danh sách liệt kê, hơn nữa còn buộc phải có bản thân người mất tự đến làm bổ sung.
Xem ra, không có sổ tiết kiệm thì không thế lấy được tiền, buộc phải về nhà lấy ở chỗ anh ba mới được.
Lục Tâm Liên lòng như lửa đốt, vội vàng quay về trường xin nghỉ, lý do là mẹ cô ta sinh bệnh, phải về nhà để thăm bệnh. Xin nghỉ xong cô ta vội vã đến vùng sát cổng thành tìm chị cả Lục và anh rể. Anh rể cô ta là đội trưởng đội sản xuất của đại đội Thành Quan, trong nhà có xe đạp.
Lục Thục Quyên nghe nói em gái muốn về nhà, bèn nhìn sắc trời: “Trưa rồi đấy, em để sáng mai rồi về sớm đi.”
Lục Tâm Liên nóng ruột muốn về nhà, không thể làm lỡ thời gian nữa: “Giờ phải về luôn, chị cho em ít lương khô!’
Từ huyện thành về thôn Đại Loan, trên đường chẳng phải toàn đường bằng phẳng, có núi đồi nên đi vừa mệt vừa mất thời gian. Nếu như là bình thường thì còn lâu Lục Tâm Liên mới chịu mệt như vậy. Nhưng mà bây giờ liên quan đến 78 tệ, cô ta đành phải để bản thân chịu thiệt. Không lấy được tiền của tháng này, có rất nhiều chuyện cô ta không làm được. Cô ta đã có kế hoạch tiêu tiền tháng này rồi.
Học kỳ sau cô ta lên cấp 3, vốn dĩ là lên phố học, như thế sẽ có rất nhiều cơ hội. Nhưng mà bây giờ chế độ giáo dục thay đổi, nói là muốn đơn giản hóa chế độ giáo dục, giảm bớt gánh nặng học tập của học sinh, nên ở huyện có mở thêm một trường cấp 3, để các học sinh vùng lân cận đến đó nhập học, tránh phiền phức.
Nhưng mà cô ta muốn lên phố!
Thành phố lớn hơn huyện, công xưởng cũng nhiều, sau này cũng có nhiều cơ hội vào công xưởng hoặc là tìm những công việc khác.
Chẳng qua muốn dựa vào quan hệ để đến thành phố học thì cần bỏ ra 100 tệ, cô ta nói trước hết đưa 30 tệ, sau khi thành công thì trả nốt phần còn lại. Tháng trước cô ta đã mua một đôi giày da mới, may một bộ đồ mới nên không còn tiền dư. 30 tệ kia cũng là cô ta đi mượn của bạn học, tháng này phải trả lại.
Nếu như không lấy được tiền trợ cấp, cô ta vừa không có tiền trả bạn học, cũng không có tiền lo quan hệ, càng không có tiền duy trì cuộc sống dư dả như trước đây. Vậy nên cô ta không đợi được nữa, phải về nhà ngay lập tức.
Chỉ cả Lục không yên tâm nên bảo chồng mình tiễn Lục Tâm Liên.
Lục Tâm Liên không chịu, cô ta quẳng hành lý của mình lên ghế sau, lấy hai cái màn thầu của chị cả, thêm hai quả dưa chuột, rồi nhảy lên xe đạp đi luôn.
Ăn xong bữa trưa, Lâm Uyển bảo Tiểu Minh Quang đi ngủ trưa, cô thì đi xử lý mấy loại thảo dược kia, đến khi mặt trời ngả về hướng tây thì cô đưa Tiểu Minh Quang về nhà.
Cưỡi ngựa nhanh hơn đi xe lừa rất nhiều, lúc trở về đến thôn Đại Loan, trời còn sáng rõ.
Về đến nhà Lâm Uyển nhảy xuống ngựa, sau đó ôm Tiểu Minh Quang xuống để thằng bé đi tìm anh chị chơi cùng.
Cô dỡ yên ngựa ra, để cho ngựa thả lỏng, lăn lộn vui vẻ trên bãi đất khô ở góc tường, sau đó cô buộc nó vào một tảng đá nghỉ ngơi, đợi lát nữa sẽ dắt nó ra bờ sông cho gặm cỏ và tiện chải lông luôn. Con ngựa này giống như có nhân tính, thế mà chỉ qua hai lần, nó có thể nhớ kỹ vị trí, sau này có thể tự mình đi ăn cỏ.
Lâm Uyển cầm yên ngựa quay về, vừa vào đến cửa đã gặp phải Lục Chính Kỳ chặn đầu. Cô lạnh lùng liếc nhìn anh ta, gương mặt không có cảm xúc gì mà lách qua người.
Lục Chính Kỳ tiến tới chặn cô lại, cụp mắt xuống trầm giọng nói: “Lâm Uyển, chúng ta nói chuyện đi.”
Lâm Uyển giương dây da trong tay ra, lạnh lùng đáp: “Tôi và anh không có gì để nói cả, không muốn bị đánh thì cút xa ra.”
Khuôn mặt lạnh lùng của cô không có một chút ấm áp nào cả, điều này khiến Lục Chính Kỳ cảm thấy vô cùng xa lạ, anh ta nói: “Lâm Uyển, em như thế là không nói đạo lý, làm vậy là không công bằng với anh ba anh.”
Lâm Uyển lười để ý tới anh ta: “Chỗ nào mát mẻ thì đến đó đi, đừng lượn lờ trước mặt tôi.”
Muốn cô nói chuyện cùng, anh trả bao nhiêu tiền đây? Lại còn nói cô không có đạo lý, anh đào hôn bỏ nhà ra đi thì là có lý à? Mặt dày! Cô dùng yên ngựa quất cho Lục Chính Kỳ tránh xa ra.
Không muốn nói một câu nào với anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận