Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 511: Rời đi 1

Hai cậu bé còn vui vẻ hơn năm ngoái, hai người mỗi bên một người giúp đỡ đẩy chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng đó, lại không biết phải đạp thế nào mới được.
Lâm Uyển nhờ người ta hỗ trợ dọn đồ đạc xuống dưới, tạm thời đều chất đống ở trên giường và trên mặt đất của nhà chính, ba căn phòng đều để đầy đồ, cuối cùng chất ở trong sân.
“Trần Chí Cương này, ông cụ bảo anh ta chuẩn bị ít quà, anh ta cũng thật sự cẩn thận.” Những món này cũng bộn tiền đó!
Cô nhanh chóng bảo đám người bác sĩ Kim hỗ trợ thu dọn một chút, một xe như thế không nên giữ lại nhà mình.
Các cán bộ như bí thư đội trưởng kế toán vân vân đều có phần, khi ông cụ Cố ở chỗ này bọn họ không ít lần quan tâm.
Mặt khác trưởng bối trong tộc, chia một bình sữa lúa mạch tinh chất, sữa bột, bánh ngọt linh tinh, bọn nhỏ thì chia kẹo hoa quả.
Cô lại chỉnh đốn một ít dùng giỏ chứa, ngày hôm sau đi Lâm Gia Câu một chuyến tặng quà năm mới. Ông cụ ở nơi này, Lâm Gia Câu cũng từng tặng thịt và dầu vài lần, quà của ông cụ tới rồi, đương nhiên bọn họ cũng có phần.
Vốn hiện tại bọn họ ở nhà mẹ đẻ vài ngày, kết quả thu được thư của bác sĩ Kim, anh ta nói mấy ngày nay phải về tỉnh. Lâm Uyển và Lục Chính Đình dẫn hai cậu bé trở về thôn Đại Loan.
Thư từ gia đình của bác sĩ Kim gửi đến, cùng tới còn có văn kiện và điều lệnh của ủy ban cách mạng bệnh viện tỉnh.
Trên văn kiện nói trải qua điều tra, chuyện của cha bác sĩ Kim đã được điều tra rõ ràng, cho sửa lại án xử sai, trả lại sân lúc trước, cho phép người một nhà trở lại cuộc sống tỉnh thành, đồng thời yêu cầu bác sĩ Kim quay về bệnh viện tỉnh tiếp tục công tác.
Một tờ giấy mỏng manh, lại đưa đến nhiều tin tức và tình cảm rất phức tạp.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình nhìn một lúc, cô nói với bác sĩ Kim: “Bác sĩ Kim, đây là chuyện tốt. Anh nên trở về.”
Bác sĩ Kim cười có chút châm chọc: “Tôi đã chuẩn bị cắm rễ ở nơi này, chết già ở nông thôn rồi.”
Lâm Uyển cười trêu ghẹo anh ta: “Bác sĩ Kim, anh quay về tỉnh thành cắm rễ đi, như vậy nếu chúng tôi vào thành phố mới có một điểm dừng chân ổn định chứ. Về sau anh muốn đến nông thôn thì anh cứ tới, nếu chúng tôi nhớ anh sẽ vào trong thành phố thăm anh, không phải rất tốt sao?”
Chính sách vận động văn hóa, xuống nông thôn vân vân đều không thể sửa đổi, ảnh hưởng chính là một thế hệ người mà không chỉ có một cá nhân. Nếu không thể tránh được, vậy nên thuận theo thuỷ triều, nghĩ cách thoải mái hơn một chút. Hơn nữa cô cảm thấy bây giờ bác sĩ Kim có thể trở về thành phố, chỉ sợ là có quan hệ với ông cụ Cố bọn họ. Nếu ông cụ giúp đỡ, vậy nhận cái tình này, trở lại bệnh viện tỉnh làm việc thật tốt, đều giống nhau thôi.
Cô biết năm đó bác sĩ Kim xuống nông thôn chắc chắn là có nguyên nhân, tuy rằng anh ta không nói cô cũng có thể đoán sơ sơ. Một người đàn ông sự nghiệp thành công, ở thời đại này rời khỏi quê hương của mình đi đến một nơi xa lạ, đơn giản chỉ là mấy nguyên nhân như thế, cũng không có gì hay ho mà đào móc.
Nhưng đối với đương sự mà nói, thì chính là một vết thương không thể khép lại, cho nên cô cũng sẽ không đi đụng chạm.
Hai cậu bé cũng rất kích động: “Bác sĩ Kim và ông nội Cố đều là người trong thành phố, sau này nếu chúng ta đến chơi, lập tức tìm hai người, thuận tiện biết bao.”
Bác sĩ Kim nghe bọn họ nói như vậy, biết Lâm Uyển đang nhắc nhở mình. Thật ra anh ta muốn về tỉnh thành không khó, năng lực của anh ta ở bệnh viện tỉnh cũng coi như vượt qua thử thách, chỉ cần bản thân anh không thành vấn đề, ủy ban cách mạng của bệnh viện cũng sẽ không để anh ta xuống nông thôn, là bản thân anh ta nản lòng thoái chí mới rời đi.
Huống chi, khi cha chết đều hy vọng có thể sửa lại án xử sai, hiện giờ tâm nguyện đạt thành, mẹ nhất định sẽ rất vui mừng, cha ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui vẻ. Bây giờ cha được sửa lại án xử sai, trong nhà cũng có thể trở về thành phố, anh ta cũng có thể trở về. Dù sao thân thể mẹ không tốt, em gái còn chưa lập gia đình, cần phải có một nơi sống tạm.
Anh ta gật đầu: “Là chủ ý hay, qua vài năm nữa các cháu lớn rồi, bảo cha mẹ các cháu đến tỉnh thành làm việc, hai cháu đi học ở tỉnh thành.”
Anh ta đã quen coi Lục Minh Lương như con của Lâm Uyển và Lục Chính Đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận