Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 180: Thi 2

Bà ta ghét nhất là kiểu người đầu cơ trục lợi. Người khác thì còn được, làm bác sĩ hành nghề y, nếu như chuyện gì cũng không biết lại đi làm bác sĩ, đây chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác ư?
Bà ta chờ xem Lâm Uyển xấu mặt.
Đáng tiếc bài thi đó không làm khó được Lâm Uyển, huống chi cô còn có hệ thống làm chỗ dựa.
Cô không lãng phí một giây một phút nào, xem xong đề mục thì viết đáp án. Cô viết xong trong hai mươi phút.
Trương Kiều thầm nghĩ: Ở thôn giúp tiêm thuốc bốc thuốc, làm sao mà làm được đề khó như vậy?
Kết quả thấy Lâm Uyển đưa bài thi qua.
Ông ta nhìn thoáng qua, ồ, viết kín luôn kìa, tốc độ tay của người phụ nữ này nhanh đấy nhỉ.
Thật tình không biết, dưới sự chỉ đạo mỗi ngày của hệ thống, mỗi ngày chọn thuốc phối dược, đương nhiên sẽ luyện ra tốc độ tay.
Nhưng Vương Thịnh Vận thì khinh thường, cảm thấy người phụ nữ nông thôn này chắc là viết bừa thôi.
Bà ta cầm qua, giả bộ liếc nhìn một cái rồi vứt đi. Ai mà biết được khóe mắt bà ta nhìn thấy một dòng chữ, không chỉ xem xét cẩn thận, mà sau đó bà ta còn trầm mặc.
Vương Thịnh Vận mở miệng mấy lần mà không thốt nên lời.
Trương Kiều: “Xem ra cũng không tệ lắm.”
Vương Thịnh Vận yên lặng trong chốc lát, không thể không nói: “Thi viết thì cũng được đấy, không biết lâm sàng thế nào.”
Bà ta hỏi Lâm Uyển chủ yếu học những nội dung gì. Lâm Uyển nói cho bà ta về những cách bắt mạch, châm cứu, tiêm, bốc thuốc cơ bản mà một bác sĩ chân trần biết.
Vương Thịnh Vận muốn làm khó cô, bèn hỏi: “Nào, cô nói xem huyệt khí hải nằm ở đâu?”
Học Đông y? Cô khoác lác à, cô cho rằng châm cứu dễ dàng thế sao? Chỉ mỗi việc nhận biết huyệt vị thôi cũng đủ phức tạp lắm rồi.
Trong bệnh viện công xã cũng chỉ có mỗi mình bà ta biết thứ này, những bác sĩ khác huấn luyện một, hai tháng cũng chỉ biết tiêm và bốc thuốc thôi.
Nhận biết huyệt vị? Lâm Uyển không ngờ rằng cô thi đơn giản như vậy: “Dưới cuống rốn 1,5 tấc, những người khác nhau cần được phán đoán cụ thể, sẽ có chênh lệch đôi chút.”
Trong mắt Vương Thịnh Vận lóe lên sự khác thường, xem ra là thật sự hiểu.
Bà ta không khỏi có chút hoài nghi về người báo cáo cô, vỗ ngực nói Lâm Uyển dựa vào cửa sau mà đi làm bác sĩ trong thôn, thực tế cái gì cũng không biết, kết quả còn bốc thuốc lừa gạt tiền trong thôn.
Bây giờ xem ra, rõ ràng là người ta biết thật.
Điều này cho thấy người báo cáo có động cơ khác?
Bà ta lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, trong đó có kiến thức về nhận biết huyệt vị, bắt mạch, thảo dược… Lâm Uyển đều đối đáp rất lưu loát.
Vương Thịnh Vận không nhịn được mà bảo cô ngồi xuống bắt mạch cho mình.
Lúc bàn tay Lâm Uyển nhẹ nhàng ấn vào cổ tay Vương Thịnh Vận, cảm giác mạch tượng hoạt lợi, như bàn tẩu châu, không kìm được mà nhướn mày. Cô nhìn sắc mặt của Vương Thịnh Vận, vành mắt đen sì, sắc mặt vàng vọt, bờ môi tím tái, rõ ràng là thiếu máu, tuần hoàn bên trong kém. Lúc nói chuyện cô thấy lưỡi bà ta có phủ một lớp trắng dày, trên đầu lưỡi có dấu răng mờ, chắc là tỳ vị hư hàn.
[Như bàn tẩu châu: Mạch tượng của phụ nữ có bầu]
Vương Thịnh Vận nhếch miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển.
Vì để cho chính xác, Lâm Uyển bảo bà ta thè lưỡi ra để xem tưa lưỡi, quả nhiên là thế.
“Viện trưởng Vương, tưa lưỡi của bà trắng và dày, không phải do nóng, mà là hàn ẩm. Theo mạch tượng của bà thì giống như có thai rồi…”
“Mang thai?” Vương Thịnh Vận rụt tay lại, hai mắt sắc bén nhìn Lâm Uyển.
Lâm Uyển gật đầu, khẳng định nói: “Đúng vậy, bà mang thai rồi, đoán chừng là hơn một tháng. Có điều bà thiếu máu trầm trọng, tỳ vị hư hàn, cần phải chú ý nếu không muốn xảy thái…”
Lúc cô bắt mạch, vừa chẩn đoán mạch tượng ở tay, vừa liên lạc với phòng mô phỏng, kết nối được với mạch tượng tương tự. Cô nói ra phán đoán của mình, rồi lại so với đáp án, hoàn toàn chính xác.
Vậy nên, cô rất tự tin.
Trương Kiều: “Chúc mừng viện trưởng Vương, cuối cùng đã được như ý nguyện!”
Sắc mặt Vương Thịnh Vận đỏ lên: “Nói linh tinh, không thể thế được!”
Hồi bà ta còn trẻ cơ thể bị tổn thương, sau này vẫn luôn không mang thai được, không biết đã uống bao nhiêu thuốc mà vẫn không thấy tiến triển gì. Bản thân bà ta vốn dĩ là bác sĩ ở bệnh viện huyện, để xem bệnh cho mình mà tự học Đông y, cho dù không phải giỏi lắm nhưng đối với cơ thể mình vẫn còn hiểu rõ. Dùng không biết bao nhiêu cách rồi mà vẫn không mang thai được, sau cùng bà ta nản lòng thoái chí, từ bỏ việc mang thai.
Không nghĩ tới… Bà ta có chút không dám tin, vội vàng tự mình bắt mạch lại, nhưng bắt thế nào cũng không có cảm giác gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận