Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 190: Diệt muỗi 2

Không chỉ vấn đề về cái ao, mấy nhà này còn có vấn đề về những cái khác cơ.
Thời kỳ này thực hiện trồng trọt tập trung, phân chuồng thì do mỗi nhà tự lấy của nhà ra, hoa màu không có phần chuồng thì khó mà có cái thu hoạch, thế nên đội sản xuất quy định phân chuồng của tất cả các hộ phải giao cho tập thể, dựa theo số lượng đổi lấy công điểm.
Khó tránh khỏi có vài người nổi lên ý đồ riêng, muốn giữ lại một chút dùng cho chính đất nhà mình.
Tuy là đất được phân chẳng có bao lớn nhưng dù sao cũng là đất của mình, có khi chăm sóc nó còn kỹ càng hơn chăm sóc cha mẹ nhà mình, làm việc trên đất tập thể thì có thể làm đại khái cho xong.
Mấy nhà này đương nhiên cũng nghĩ thế, nhà có nuôi heo thì nộp phân chuồng của heo lên thế nhưng phân bón từ người lại không nỡ.
Vì hàm lượng chất trong phân người nhiều hơn nên họ đào một hố phân gần nhà, cả mấy nhà đều giải quyết đại sự ở đó, phân bón thì chia nhau dùng.
Hố phân đó đương nhiên cũng không được xử lý đàng hoàng, càng khỏi nói đến việc khử trùng, xung quanh vừa thối vừa bẩn, muỗi bay tứ tung, không truyền bệnh mới là lạ.
Sau khi xem xét tình hình xong, Lâm Uyển cũng tự có tính toán trong lòng, cô cưỡi ngựa đến đại đội tìm bí thư Lục Trường Hữu.
Cô đưa cuốn sổ tay cho ông ta: “Bí thư, vấn đề này có hơi nghiêm trọng. Chúng ta phải huy động toàn thôn diệt trừ ruồi muỗi, phòng ngừa truyền nhiễm dịch bệnh.”
Muỗi truyền nhiễm bệnh sốt rét, còn ruồi thì không sao? Vào lúc này, ruồi cũng là một loài rất độc, nó là vật trung gian truyền nhiễm các loại bệnh như dịch tả, thương hàn, viêm gan cấp tính.
Dù người lớn bị muỗi chích, mắc phải bệnh sốt rét, họ không bị nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng sẽ làm lỡ dở công việc.
Qua một thời gian nữa sẽ đến vụ mùa thu hoạch đầu tiên, có ai muốn bỏ lỡ đâu chứ?
Thế nên, diệt các loại côn trùng như muỗi, diệt trứng muỗi và bọ gậy là điều bắt buộc phải làm!
Nếu đã bắt tay vào diệt muỗi thì những loại như ruồi, gián rệp cũng tiện thể diệt luôn, dù sao đã làm thì làm cho trót.
Lục Trường Hữu gọi hết đội trưởng đội sản xuất và kế toán của mấy thôn đó tới, cộng thêm Lâm Uyển và Lục Chính Đình, bọn họ mở cuộc họp.
Lục Trường Hữu bảo Lâm Uyển thông báo tình huống hiện tại cho mọi người.
Đầu tiên Lâm Uyển nói một chút về tình hình của Tống Tiểu Ngưu và Tống Tiểu Lỵ, còn nói trong thôn có rất nhiều muỗi.
Cô nói: “Sau thôn chúng ta có một cái ao, vừa không an toàn lại dễ trở thành nơi trú ngụ của bọn muỗi, cần phải xử lý nó ngay.”
Lục Trường Phát đề nghị mọi người lên núi hoang sau thôn kéo đá xuống lấp cái ao đó luôn, thế thì diện tích xây nhà cũng được mở rộng.
Kế toán Lâm: “Bọn họ cũng thật quá đáng, xây nhà xí bên ngoài, vừa thối vừa dễ thu hút muỗi.”
Lâm Uyển: “Thực ra thì xây nhà vệ sinh bên ngoài cũng có cái lợi, dễ quản lý hơn. Khử trùng sát trùng, tích trữ phân làm phân bón cũng tiện hơn.”
Nhà nào cũng nuôi heo, chẳng những có thể trữ phân bón còn có thể đổi heo lấy công điểm, nhưng chuồng lợn có hạn, nuôi heo làm nhà xí cho người cũng không dễ như thế. Ở một số nơi, gia đình họ không có nhà xí thế nên thường xuyên phát sinh chuyện trẻ con rơi vào chuồng, hoặc bị heo ủi.
Nếu thôn xây nhà vệ sinh công cộng thì có thể giải quyết vấn đề của rất nhiều nhà, hơn nữa việc quản lý phân bón cũng dễ dàng hơn.
Đương nhiên, nhà vệ sinh trong thôn không phải loại cao cấp như ở hiện đại, chỉ cần xây một gian phòng nhỏ, chia đôi hai bên nam nữ, bên trong có bồn cầu rồi sắp xếp người chuyên phụ trách xử lý phân trong nhà vệ sinh là được rồi.
Tốt nhất nên chọn những thành phần không tốt trong thôn, phạm phải sai lầm hoặc bị phạt đến dọn nhà vệ sinh, việc này sẽ do đại đội trưởng và các đội trưởng đội sản xuất sắp xếp.
Có thể dựa vào nhân khẩu trong thôn, tiến hành xây dựng nhà vệ sinh ở hai bên thôn và gần nơi trồng hoa màu, cây trái, nhà vệ sinh công cộng sẽ được quản lý tập trung và tiến hành tiêu độc khử trùng.
Lâm Uyển nói cách mình đã nghĩ kỹ cho mọi người nghe. Lục Chính Đình giúp cô vẽ. Chữ viết của anh mạnh mẽ hữu lực, nét vẽ cũng cứng cáp mạnh mẽ như thế, dù không dùng thước nhưng vẫn vẽ được những nét thẳng tắp, khiến Lâm Uyển tán dương không ngớt.
Người vừa đẹp, chữ cũng đẹp, vẽ cái gì cũng dễ nhìn, sao anh lại vừa ý cô đến thế!
Nhân lúc mọi người không để ý cô nháy mắt với anh một cái.
Lục Chính Đình: “...” dùng sức nắm chặt bút máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận