Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 510: Phẫu thuật 2

Ống tai của anh bị nhét bông y tế, miệng lỗ tai còn bị vải bông che kín, cho nên cảm giác là lạ. Bởi vì thuốc tê còn chưa hoàn toàn hết, cho nên cũng không cảm thấy quá đau đớn, ngược lại mơ màng không nhạy bén.
Lâm Uyển thấy anh tỉnh, làm thủ ngữ với anh: “Thuốc tê hết rồi sẽ đau, không cần lo lắng.”
Trên găng tay phẫu thuật của cô còn dính nước thuốc và vết máu, anh lại muốn lôi kéo tay cô.
Lâm Uyển cười rộ lên, bảo anh quy củ chút: “Kế tiếp anh phải hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi tròn một tháng mới được.”
Cô nói với Lục Chính Đình trước, chính là để anh thu xếp công việc một chút, nói trước với huyện bên kia, tránh cho đến lúc đó chậm trễ chuyện này.
Lục Chính Đình nháy mắt mấy cái, cảm thấy một trận co rút đau đớn. Loại đau này không giống với chứng đau đầu trước kia của anh, là đau do dao cắt, còn kéo theo từng đợt đau đớn nhảy tung bên trong lỗ tai, khi vô cùng đau đớn sẽ có hơi muốn nôn ra.
Nhưng anh nhịn xuống.
Lâm Uyển bảo người ta đẩy anh lên phòng bệnh.
Viện y tế của đại đội có hai gian phòng phẫu thuật, hai gian phòng bệnh, có thể cho người bệnh sau khi phẫu thuật ở trong này quan sát một hai ngày, sau đó có thể đón trở về tĩnh dưỡng thật tốt, bác sĩ sẽ tới nhà đổi thuốc cho.
Người ở gian phòng bệnh đầu tiên phẫu thuật phần đầu, khi đi đốn cây xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị cây rìu chém bể đầu. Bác sĩ Kim bảo làm giải phẫu, lúc này quấn đầu đau đến chết đi sống lại, muốn để bác sĩ tiêm thuốc tê cho anh ta lần nữa.
Lâm Uyển sợ anh ta ồn ào đến Lục Chính Đình, bảo Lục Chính Đình ở phòng đơn, buổi tối có thể về nhà.
Bác sĩ Kim lấy bản ghi chép bệnh án đi ra ngoài viết giùm cô. Tuy rằng là viện y tế nhỏ, nhưng bọn họ làm không ít dạng phẫu thuật, mỗi một lần phẫu thuật đều có bản ghi chép và phân tích tổng kết vô cùng tỉ mỉ, cố gắng phát hiện không đủ lần tiếp theo sẽ bù lại, đồng thời có thể lưu lại kinh nghiệm quý giá.
Lâm Uyển ngồi ở bên giường Lục Chính Đình, lấy nước ấm vắt khăn lau mặt cho anh, lại dùng muỗng đút nước cho anh.
Lục Chính Đình uống một ngụm thì không chịu uống nữa, nắm tay cô, nhìn cô không dời mắt.
Đoán là bởi vì thuốc tê không có hết hoàn toàn, cho nên ánh mắt của anh rất yếu ớt, thậm chí còn mang theo vài phần cảm giác mờ mịt, nhìn thấy vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.
Lâm Uyển cười gẩy lông mi thật dài của anh một cái: “Ngoan, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi một lát nữa đi.”
Anh quả nhiên thuận theo nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nghe lời giống như một đứa trẻ.
….
Tố chất thân thể của Lục Chính Đình tốt lắm, cho nên sau khi phẫu thuật khôi phục rất nhanh, vào ban đêm trở về nhà tĩnh dưỡng.
Vì ở bên Lục Chính Đình, Lâm Uyển cũng giảm bớt làm việc, chuyện của viện y tế cơ bản đều do bác sĩ Kim dẫn dắt các thanh niên trí thức làm.
Mà một ngày ba bữa đều do hai cậu bé thu xếp, bác sĩ Kim là trợ thủ, làm có tư có vị.
Một tuần trôi qua như thế, Lâm Uyển giúp anh tháo băng gạc xuống, cũng lấy ra bông y tế bịt ống tai. Bởi vì bên trong khôi phục tương đối chậm, lúc này thính lực vẫn không có gì cải thiện, hơn nữa theo Lâm Uyển đoán một lần phẫu thuật cũng không thể khôi phục thính lực. Chẳng qua tình huống đau đầu lại có thể được giảm bớt, về sau sẽ không tiếp tục đau đầu nữa.
Lục Chính Đình cũng không sốt ruột, dù sao nhiều năm như vậy không nghe thấy, cũng không gấp gáp trong một lúc.
Qua mấy ngày, quà năm mới mà ông Cố và Trần Chí Cương chuẩn bị cho Lâm Uyển bọn họ cũng tới rồi, quả thật là kéo một xe đến, bên trên có một chiếc xe đạp mới tinh, còn có một cặp đồng hồ, thứ khác chính là một ít vải len, vải bông, còn có một bọc vở to, mặt khác có phích nước nóng, hộp trà, chậu sứ vân vân, lại có một ít sữa lúa mạch tinh chất, sữa bột, bánh bích quy, thuốc bổ a giao vân vân, còn có một sọt hoa quả hoa quả khô như táo, quýt, hạch đào linh tinh, đương nhiên không thể thiếu một gói kẹo thậm chí còn có một hộp xa hoa.
Đám người Lâm Uyển lặng im đối với một xe đồ đó. Vốn cho rằng nói tặng quà, chính là một người một món, không nghĩ tới…
Người lái xe đến vận chuyển đồ còn để lại một phong thư, có của ông cụ Cố viết cho hai cậu bé, còn có Trần Chí Cương viết cho Lâm Uyển và Lục Chính Đình.
“Món quà không đáng giá là gì, không cần để ý, lại càng không cần trả tiền, đây là một chút tâm ý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận