Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 219: Tìm chết 2

Lâm Uyển gạt mọi người qua chen vào, cô la to: “Lục Tâm Liên, cô nói cô an tâm cái gì, hôm qua bà cụ bệnh tim thiếu chút nữa đã qua đời, tôi thật vất vả cứu về, cô lại xúi giục bà ấy uống thuốc trừ sâu nhảy giếng? Sao cô xấu xa như vậy? Một cô út như cô, làm gì mà cả ngày xúi giục trong nhà không hòa thuận, không phải bảo anh trai đánh chị dâu, chính là bảo bà cụ uống thuốc nhảy giếng. Mẹ à, mẹ cũng phải cẩn thận, thuốc trừ sâu này đổ vào giếng, toàn bộ thôn làm sao uống nước được nữa?”
Cô vừa la như vậy, còn có người không hài lòng, bảo bà Lục tránh qua một bên, bà đã muốn uống thuốc trừ sâu còn nhảy giếng cái gì?
Không phải bà đang vẽ vời cho thêm chuyện à?
Sắc mặt bà Lục tiều tụy, bộ dáng người không ra người ma không ra ma, bà ta vừa nước mũi vừa nước mắt bắt đầu lên án, nói Lâm Uyển khắt khe thế nào, khắt khe với bà ta, không đưa tiền cho bà ta, không cho con gái đến trường vân vân.
Chậc chậc, bộ dáng đến bước đường cùng thật đáng thương.
Lâm Uyển: “Bây giờ đến trường có tác dụng gì? Lại không thi đại học được, cũng không sắp xếp được công việc, còn không phải quay về quê trồng trọt ư? Các chị dâu trong nhà ăn trấu nuốt rau, các cháu trai cháu gái đói đến da bọc xương, tìm cách đưa lương thực tạo điều kiện cho cô ta đến trường, còn phải trợ cấp lương thực tinh cho cô ta. Các người nói tôi làm thím, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn các cháu trai cháu gái đói chết đúng không? Chẳng lẽ bọn họ không phải là người? Vì sĩ diện để cô út đến trường mà phải chết đói?”
Cô vừa nói như vậy, Lục Minh Lương lập tức lôi kéo mẹ cậu bé bắt đầu khóc.
Quần chúng vậy xem lại bắt đầu tấm tắc đáng thương quá.
Lúc trước thấy Lục Tâm Liên khóc cảm thấy đáng thương, nhưng nghĩ lại không phải chị dâu hai chị dâu cả mấy đứa nhỏ càng đáng thương sao?
Hơn nữa, trong thôn ngoại trừ nhà bí thư, làm sao còn có con gái đi học cấp ba chứ?
Con gái ở nông thôn, không ít người dù cho lúc không làm gì đi học hai năm, cơ bản từ năm 12 tuổi đã bắt đầu kiếm tiền kiếm công điểm rồi.
Lục Tâm Liên còn muốn học cấp ba? Thật sự là quá ích kỷ!
Chị cả Lục gả lại đây không ít lần bị mẹ chồng tra tấn, chỉ cần bà cụ nói đánh, anh cả Lục lập tức ra tay, dù cho ở cữ cũng như thế. Hơn nữa khi mới vừa gả lại đây còn có chút tính tình, lại không ít lần bị dạy dỗ. Dùng cách nói hiện tại, chính là chứng trầm cảm sau sinh, nếu không phải còn đứa nhỏ nói không chừng đã nhảy sông tự vẫn.
Giờ đây mới cùng Lâm Uyển trải qua mấy ngày êm đềm, Lục Tâm Liên và bà Lục đã muốn cướp về.
Nếu không có Lâm Uyển, đời này của cô ta đã xong đời, lại phải bị hai mẹ con đó tra tấn.
Chị cả Lục khóc thật tình thật lòng, gần như tuyệt vọng, có lẽ còn chân thành hơn hai mẹ con Lục Tâm Liên với bà Lục diễn kịch nữa.
Anh cả Lục thấy cô ta lại sắp bôi xấu mẹ và em gái mình, không nhịn được, quát: “Đàn bà con gái đừng mù trộn lẫn, cút về nhà, cô còn muốn dồn chết mẹ à!”
Vẻ mặt ông Lục cầu xin, hữu khí vô lực, ông ta nói với bà Lục: “Mau về nhà đi, đừng làm ầm ĩ nữa.”
Bà Lục ôm chai thuốc trừ sâu diễn, cảm thấy mình chính là cải thìa số khổ nhất: “Ở riêng, phải ở riêng, không ở riêng tôi sẽ chết cho các người xem! Tôi là bị cô ta ép chết!” Bà ta đưa tay chỉ Lâm Uyển, lại phát hiện không thấy Lâm Uyển đâu.
Lâm Uyển đã vòng qua phía sau, xem thời cơ rồi nhanh chóng xông lên, vươn tay giành lấy chai thuốc của bà Lục.
“Cô, cô làm gì?” Bà Lục nóng nảy, ra sức muốn cướp về.
Lâm Uyển: “Mẹ à mẹ cũng đừng luẩn quẩn trong lòng, ngày hôm qua châm cứu cho mẹ là vì cứu mẹ thôi.”
Lục Tâm Liên nhào lại đây muốn đánh Lâm Uyển, chị cả và chị hai Lục lại đi kéo Lục Tâm Liên.
Bên này Lâm Uyển dùng sức giành lấy chai thuốc trừ sâu, bà Lục cũng liều chết ôm lấy cướp về. Đột nhiên, dưới chân Lâm Uyển lảo đảo một cái, bà Lục trong nháy mắt mất đi sức lực đối kháng, ngửa người ra sau, hai tay cầm chai thuốc lên cao, bởi vì nguyên nhân tư thế cái chai đó đập vào dưới cằm, nước thuốc bên trong nháy mắt chảy xuống, mùi nước thuốc gay mũi lan tỏa tràn ngập.
Người ngoài thấy chính là bà Lục liều miệng muốn uống Lâm Uyển liều mạng ngăn cản, cuối cùng bà Lục giành được thắng lợi thành công ôm lấy chai thuốc uống vào!
“Ai nha, không thể uống!” Mọi người vây xem gấp gáp, đều hô to. Lục Trường Phát cũng vội vàng đến cướp chai thuốc.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận