Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 416: Phản đối

Bà Đan chống nạnh, đứng chình ình trước cửa lớn: “Để tôi coi mấy người ai dám đi, mấy người mà dám đi, tôi sẽ đập đầu chết ở đây luôn, đỡ phải mất mặt.”
Không nghĩ lại coi miệng lưỡi xuyên tạc của mấy người phụ nữ trong thôn lợi hại cỡ nào? “Ôi chao, mấy người đã nghe nói chưa, con dâu nhà nào đấy lúc sinh con thì bị khó sinh, ấy thế mà lại để một bác sĩ nam mổ bụng lấy con ra!” “Chà chà, thế thì thiệt rồi, để người ta chiếm tiện nghi của mình, mắc cỡ chết!”
“Chẳng thế thì là gì, còn không bằng chết đi cho xong!”
Chị cả Lục kéo chồng mình, bảo là hay thôi không đến bệnh viện nữa, đừng khiến mẹ chồng tức giận, còn nóng giận nữa sợ là sẽ không tốt. Bản thân cô ta cũng không vượt qua được chướng ngại tâm lý của bản thân, luôn cảm thấy ca phẫu thuật kia chẳng khác gì để người đàn ông khác đỡ đẻ cho mình, muốn bao nhiêu ngượng ngùng thì có bấy nhiêu.
Bà Đan thấy cả con trai và chồng đều đối nghịch với mình thì tức giận nói: “Tôi đã nói là người nhà họ Lục chẳng phải dạng tốt lành gì mà, lúc trước ngày ngày tìm cách vòi tiền, không tới thì tốt, vừa tới đã khiến chúng ta tức đến đổ bệnh. Thật biết cách lừa dối người ta, còn là bác sĩ cơ đấy!”
Bà ta nói thế khiến hai người đàn ông trong nhà xấu hổ muốn chết, nếu để người ta nghe thấy thì càng mất mặt. Chị cả Lục trước nay không hay tức giận nhưng nay nghe bà nói thế cũng thấy tức: “Sao mẹ lại nói thế, em dâu con là một bác sĩ có tiếng trong bệnh viện huyện đấy, các bác sĩ lớn tuổi trong đó đều khen em ấy. Em ấy sắp xếp được lịch hẹn phẫu thuật cho con đã là phần tình nghĩa rất lớn rồi.”
Bà Đan vẫn mặc kệ, tóm lại là không cho cô ta đi.
Lúc này Lục Chính Đình đi tới, vừa nhìn tình cảnh trước mắt là anh biết có chuyện gì xảy ra rồi.
Xuân Nha thấy chú tới thì mau chóng khua chân múa tay với chú.
Lục Chính Đình bước tới chỗ bà Đan, vóc người anh cao ngất khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, lúc không cười trông càng nghiêm túc hơn, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng lạnh lùng, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Bà ghét bỏ chị tôi không sinh được cháu trai nên muốn chị tôi chết vì không được chữa trị, sau đó lại cưới vợ mới cho con trai bà, đúng chứ?” Mặt anh lạnh tanh, giọng nói lạnh lùng đánh thẳng vào lòng người.
Mọi người trong viện lập tức sửng sốt, dùng ánh mắt không dám tin nhà bà Đan.
Khuôn mặt đang khó chịu của bà lập tức đỏ lên, ôi trời đất ơi, bà nào có nghĩ thế, chỉ là không muốn người đàn ông khác chiếm tiện nghi con dâu bà thôi.
Bà còn chưa nghĩ đến chuyện có cháu trai kia đâu!
Ông Đan nói: “Trị khỏi rồi thì bà sẽ có cháu trai thôi!”
Đan Vi Hỉ vẫn có chút không thể tiếp thu nổi câu nói ban nãy của anh, dù mẹ anh ta miệng lưỡi có hơi độc địa nhưng đối xử với các cháu gái không tệ, tuy là lâu lâu nói năng có hơi khắc nghiệt với con dâu nhưng không cố ý làm khó cô ta. Nếu bà thực sự có ý nghĩ này, thì dù là người làm con trai như anh ta cũng không chấp nhận nổi.
Bà Đan ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi khóc lớn: “Ông trời ơi, ông nhìn mà coi, bà già tôi đây mà có ý nghĩ xấu xa ấy thì lập tức giáng thiên lôi xuống đi.”
Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Bà không để chị tôi đến bệnh viện với việc lấy mạng chị tôi cũng chẳng có gì khác nhau cả. Chị ấy chịu đựng tám chín năm rồi, biến một căn bệnh dễ trị thành một loại bệnh cần đụng đến dao kéo, nằm viện mới trị được. Bây giờ còn không phẫu thuật thì bệnh tình sẽ chuyển xấu, đến lúc đó có phẫu thuật cũng không trị được, chỉ có thể đau đớn quằn quại rồi chết trong nhà. Bà nguyện nhìn chị tôi bị đau đến chết cũng không muốn để chị ấy đến bệnh viện mổ?”
Anh nói toạc vấn đề ra, hơn nữa anh là em trai Lục Thục Quyên, không phải con trai duy nhất của bà Đan. Con trai nói thế với bà, trong lời nói còn mang ý hờn dỗi, nhưng em trai nhà người ta nói những lời này thì thật sự là đang chất vấn bà.
Bà Đan nói không nên lời, bà lau nước mắt nói: “Tôi nào có ý nghĩ đó, tôi chỉ là...”
“Nếu bà cảm thấy con dâu tình nguyện chết cũng không để người đàn ông khác nhìn thấy...” Lục Chính Đình dừng một chút, giọng nói không nhanh không chậm, lạnh lùng nói: “Hay là để họ ly hôn đi, tôi đưa chị tôi đi chữa bệnh, bà đưa con trai bà đi coi mắt đi.”
Đan Vi Hỉ: “Mẹ à!”
Bà Đan: “Được rồi được rồi, mấy người nói có lý, mấy người nói là phải, mau đi đi.”
Bà đứng lên rồi xoay người chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận