Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 462: Đi khám 1

Bà không có vấn đề gì, đương nhiên Lâm Uyển sẽ không thể cho bà ấy uống thuốc linh tinh, không chịu kê. Thím ba Lâm trộm tìm bác sĩ ở bên ngoài, nhất là nghe người ta nói người này lợi hại người kia lợi hại, lấy không ít thuốc bắc và phương thuốc dân gian về, đáng tiếc uống một toa rồi lại một toa, thử hết phương thuốc cổ truyền này đến phương thuốc khác, rốt cuộc vẫn không mang thai.
Bà ấy nôn nóng lại bất đắc dĩ, vẫn là cầu Lâm Uyển giúp đỡ.
“Thím ba, cơ thể của thím khỏe mạnh, không phải vấn đề của thím, vẫn nên kêu chú ba cháu đi bệnh viện huyện kiểm tra đi đã.” Đi xét nghiệm vấn đề tinh trùng một chút.
Trước đây Lâm Uyển nghi ngờ có phải mắc các bệnh như viêm bộ phận sinh dục không, hỏi thím ba Lâm ông ấy có đau ở đâu không, thím ba Lâm nói không có. Nếu những bệnh này đã không có, vậy Lâm Uyển nghi ngờ khả năng di chuyển của tinh trùng thấp hoặc là chứng tinh trùng yếu. Loại này thay đổi tùy theo tuổi tác và sự thay đổi của môi trường, nếu như cơ thể có sự biến đổi bệnh lý gì, sẽ dẫn đến không mang thai được.
Nhưng, chú ba Lâm không phối hợp kiểm tra, vậy cũng chẳng ai có cách nào hết.
“Không phải, Uyển Uyển, cháu nói có phải thím có bệnh không, cháu chưa kiểm tra ra sao? Hay là cháu kiểm tra lại cho thím đi? Thím nghe nói, không phải chị chồng của cháu đã mang thai rồi sao?” Thím ba Lâm nghe Chu Tự Cường và Chu Triều Sinh nói chuyện, sau khi chị cả Lục được Lâm Uyển chữa trị, thời điểm gặt lúa năm nay đã mang thai, tình trạng của mình giống chị cả Lục, đều là trước đây có thể mang thai nhưng sau này không sinh được nữa, kiểu gì mà chẳng phải cùng một cách chữa, uống thuốc như nhau?
Bởi vì chồng không chịu đi kiểm tra, nên thím ba Lâm vô cùng hy vọng là vấn đề của mình, vì bà ấy phối hợp, có thể kiểm tra bất cứ lúc nào và chữa trị bất cứ lúc nào, cho dù có phiền phức ra sao bà ấy cũng phối hợp được.
Lâm Uyển: “Thím ba, chị chồng cả của cháu là tắc ống dẫn chứng và viêm khoang chậu, nhưng thím thì khỏe mà, sao mà dùng cùng một cách chữa được?”
Thím ba Lâm bắt đầu khóc: “Vậy, vậy cháu nói thím ba phải làm sao đây? Qua vài năm nữa lớn tuổi rồi càng không thể sinh con được nữa.”
Lâm Uyển: “Thím ba, thay vì khóc với cháu, còn chằng bằng ra sức khuyên chú ba cháu, kêu chú ấy tới bệnh viện kiểm tra một chút, cháu sẽ liên lạc cho, có người tiếp đón, không cần xếp hàng.”
Cô muốn kiểm tra cho chú ba, chắc chắn ông ấy chết cũng không thể đồng ý, vậy thì đi tới bệnh viện kêu Chu Tú Phong, và bác sĩ Chu khám cho.
Mẹ Lâm cũng khuyên: “Uyển Uyển nói đúng đấy, bản thân thím không có bệnh, thím có làm đi làm lại cũng vô dụng thôi, vẫn là kêu chú ba đi kiểm tra một chút xem, dù sao Uyển Uyển cũng sắp xếp cho rồi, người khác cũng không biết, sẽ không nói gì đâu. Còn nữa, nhiều năm như vậy không mang thai, người ta muốn nói gì cũng đã nói từ lâu rồi, sẽ không đợi đến hiện tại mới nói lời châm chọc đâu.”
Bà cảm thấy chẳng qua chú ba Lâm là sợ người ta chê cười, lòng tự tôn của đàn ông không chịu nổi. Nhưng nhiều năm như vậy không sinh tiếp, sau lưng người ta cũng đã nói không ít, bây giờ có sợ cũng có tác dụng gì. Bình thường có vài người lén lút lấy nhà chú ba Lâm ra nói đùa, nói ông ấy liều mạng như vậy có ích gì, còn không bằng nuôi một đứa con trai chèo chống gia đình?
Thím ba Lâm nghĩ ngợi cũng đúng, bà ấy được cổ vũ, nói: “Em về nhà nói ngay.”
Mẹ Lâm nghĩ: “Thím nói trước đi, nếu như chú ấy rối rắm, cứ bảo cha Uyển Uyển đi nói với chú ấy.”
Thím ba Lâm hơi do dự, lúc này nghe thấy giọng nói của Lục Chính Đình ở bên ngoài, đột nhiên bà ấy nghĩ tới: “Uyển Uyển, kêu chồng cháu đi nói giúp thím ba được không?”
Lâm Uyển: “?”
Chú ba không chịu đi kiểm tra, kêu một đứa cháu rể như Lục Chính Đình nói sao? Sao lại quái đản như vậy?
Bất chợt, thím ba Lâm như tỉnh ngộ, cảm thấy đây là cách hay: “Chắc chắn có thể được, Uyển Uyển, cháu giúp thím ba đi, kêu chồng cháu đi thử đi.”
Mẹ Lâm cũng nói: “Cứ kêu Chính Đình thử đi, thằng bé dễ nói chuyện, nói một câu đỡ mười nghìn câu của người ta.”
Lâm Uyển cười bảo: “Vậy được rồi, mẹ, mẹ đi nói nhé?”
Mẹ Lâm sẵng giọng: “Đứa trẻ nhà con, đương nhiên là con đi nói với con rể rồi.”
Lâm Uyển: “Được, con đi.” Cô xuống đất.
Thím ba Lâm lập tức cẩn thận đỡ cô: “Cẩn thận một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận