Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 217: Giả bệnh 4

Đám người Lục Trường Quý, Lục Trường Phát vui vẻ đều vỗ tay: “Vậy là khỏe rồi, chuyện tốt, bây giờ không cần lo lắng.”
Lâm Uyển buồn bã nói: “Trái tim của bà cụ không ổn, châm cứu thêm vài ngày nữa, một ngày ba lượt, cũng không thể bỏ dở nửa chừng, nếu không sẽ nghiêm trọng hơn.”
Tất cả mọi người đều khuyên bà Lục: “Thuốc đắng dã tật, châm cứu chữa bệnh, đau thì đau, không sao cả.”
Bà Lục: Con mẹ nó, các ông không đau đương nhiên không sao, nhìn cả người tôi đều là lỗ kim đây này, hu hu hu…
Thấy bà ta không chết được, đám người Lục Trường Phát lại dặn dò vài câu rồi vô cùng vui sướng rời đi.
Trên đường Lục Chính Hành nghi hoặc nói: “Thím thật sự bị bệnh sao?”
Lục Trường Quý: “Chuyện đó còn giả bộ được à, bác sĩ Kim cũng nói bệnh tim rất nghiêm trọng.”
Lục Chính Hành: Sao mình nghe mấy đứa nhỏ Lục Minh Lương nói thầm, liên tiếp mấy ngày ngẩng đầu lên trời cả đêm không ngủ, không biết bà ta bận rộn cái gì.
Đợi bọn họ đi rồi, bà Lục sầu muốn chết, còn phải mỗi ngày châm cứu cho bà ta ba lần, đây là muốn khiến bà ta đau đến chết tươi à.
Lục Tâm Liên: “Mẹ, mẹ cũng thấy rồi, cô ta ác độc cỡ nào. Nếu không ở riêng, chúng ta đều phải chết trong tay cô ta.”
Bà Lục: “Vậy làm sao bây giờ.”
Chị hai Lục đã không muốn ở chung với bọn họ nữa, Lâm Uyển thật là đáng sợ, động tác đó lưu loát mạnh mẽ, quá kinh hãi!
Lúc này Lâm Uyển đi vào tùy ý liếc mắt nhìn cô ta một cái, chị cả Lục bị nhìn thấy run rẩy một hồi, giống như tiếp theo sẽ châm cứu ở trên người mình vậy.
Cô ta lập tức nói: “Nếu mẹ hết bệnh rồi, vậy chị đi về trước.”
Lục Tâm Liên: “Chị hai, mẹ còn chưa quá khỏe, ngày mai chị tranh thủ thời gian đến nhé.”
Chị hai Lục đáp qua loa rụt chân vội chạy, giống như có quỷ đuổi theo.
Thấy chị hai Lục bị dọa chạy đi, Lâm Uyển cười cười, nói với đám người bà Lục: “Mẹ hết bệnh rồi con cũng an tâm, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải châm cứu.”
Cô đẩy Lục Chính Đình đi rửa mặt, trước tiên cô đi tìm chị dâu cả chị dâu hai trò chuyện.
Đêm đã khuya, Lục Minh Lương lại không ngủ được, đang ôm bụng muốn cười mà không dám cười, bèn chui vào trong chăn cười.
Ha ha ha ha ha ha.
Cậu bé lộ đầu ra: “Thím ba, thím thật lợi hại!”
Mắt Lâm Uyển cong cong: “Ai bảo không chịu sống cho tốt chứ, phải trừng trị bà ta thôi.”
Cô nói với chị dâu cả chị dâu hai: “Lục Tâm Liên trở về không làm việc à?”
Hai chị dâu thở dài, em dâu ba không ở nhà, sao cô ta có thể làm việc chứ?
Lâm Uyển: “Ngày mai bắt đầu, cô ta không làm việc các chị cũng không cần đi làm, mọi người cùng nhau miệng ăn núi lở.”
Hai chị dâu không nỡ, không làm việc thì không kiếm được công điểm, trong nhà còn có đứa nhỏ phải nuôi nữa, hơn nữa làm nhang muỗi có thể kiếm thêm công điểm, các cô không nỡ nghỉ.
Lâm Uyển: “Các chị không phát hiện sao, cô ta chính là không biết xấu hổ. Không chỉ ức hiếp mà còn chơi xấu, cô ta ăn chắc các chị sẽ không vô lại hơn cô ta.”
Lục Tâm Liên là kiểu người lao động tập thể tôi chính là không làm đó, dù sao các người sẽ đi làm thôi, nếu các cô mặc kệ, đứa nhỏ đi theo chịu đói, các cô có thể nhẫn tâm sao?
Cô ta đánh cược mấy bà chị dâu không đành lòng.
Chị dâu cả chị dâu hai thấy Lâm Uyển làm chỗ dựa cho các cô, mà đám người ông Lục cũng không dám làm sao với Lâm Uyển, bọn họ cũng an tâm hơn. Lâm Uyển không ở nhà, hai cô thật sự nơm nớp lo sợ.
Lâm Uyển trở về phòng, nghe phòng phía đông nói nhỏ, thì biết bọn họ không có ý tốt, đợi mà xem, lúc này đây không trừng trị bà Lục chịu phục, cô sẽ không họ Lâm!
Bà Lục bị kiềm giữ, người khác cũng không nhấc nổi sóng gió.
Không ai bảo vệ làm chỗ dựa, Lục Tâm Liên tính là cái gì? Bảo cô ta làm việc thì làm việc, bảo cô ta đi gánh phân người thì phải đi gánh phân người!
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Lâm Uyển đang ngủ say, bị tiếng khóc ở phòng phía đông làm bừng tỉnh.
Cô thức dậy, Lục Chính Đình cũng tỉnh, Lâm Uyển vỗ anh ý bảo mình đi xem.
Cô nhanh nhẹn mặc quần áo, giẫm giày vải, chợt nghe thấy phòng phía đông có người cạch cạch kéo cửa ra, Lục Tâm Liên đi ra khóc ròng nói: “Không thấy mẹ, mẹ, mẹ ơi mẹ đi đâu vậy?”
Mẹ nó, bà Lục như vậy là bị dọa tới chạy rồi?
Lâm Uyển mở cửa: “Chạy rồi?”
Lục Tâm Liên tức giận đến mức không biết nói gì, còn phải giả vờ giả vịt: “Đều tại cô, khiến mẹ sợ tới mức cả đêm không dám ngủ, bây giờ không biết đi đâu. Nếu mẹ có gì không hay xảy ra, tôi liều mạng với cô.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận