Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 578: Châm biếm

Tiếng châm biếm càng ngày càng không kiêng dè, nội dung nói chuyện cũng càng ngày càng không khách sáo, kích thích bà Vương khiến bà ta lập tức nhảy dựng lên: “Ai, là ai trong các người ở đó nói vớ vẩn?”
Sau đó bà ta nhìn thấy mấy đứa trẻ với chiều cao khác nhau đi từ cửa vào, hai đứa trẻ một lớn một nhỏ trong số đó lớn lên môi hồng răng trắng, tuấn tú xinh đẹp không nói nên lời.
Lục Minh Quang: “Đã là thời đại nào rồi, mà bà còn ở đây trọng nam khinh nữ nữa, bà nhìn trong bệnh viện này có bao nhiêu bác sĩ nữ và y tá nữ đi?”
Lục Nhất: “Hừ, mẹ tôi cũng là nữ đấy.” Cẩn thận sau này không cho bà tới khám bệnh nữa.
Lục Minh Thụy cười hì hì, bảo: “Thật nực cười, bà cũng không sợ người ở cả bệnh viện này cười cho à.”
Lục Niệm Thư nói: “Chúng ta đừng để ý tới bà ta, như thế sẽ hạ thấp cấp bậc của chúng ta xuống đó.”
Nói xong, mấy đứa trẻ chạy mất.
Bà cụ Vương tức giận sắc mặt lúc xanh lúc đỏ: “Đây, đây, đây là lũ trẻ hỗn hào ở đâu ra vậy? Thật không hiểu chuyện.”
Nhưng bị mấy đứa trẻ đâm cho một nhát, bản mặt già cũng không nén được giận, cuối cùng cũng không tiếp tục nói gì nữa, mà vội vàng đi vào phòng bệnh.
Lâm Uyển đi theo vào phòng bệnh nhắc nhở một chút, kêu Khưu Thụy Nga nghỉ ngơi cẩn thận: “Phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, đừng tự mình lộn xộn, tránh cho động vào vết khâu, Những cái khác thì cứ nghe theo lời bác sĩ bệnh viện là được.” Nói xong, cô quay người rời đi.
Bà Vương nhìn Lâm Uyển mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang trắng trông rất uy nghiêm, nhanh chóng vừa cười vừa vẫy tay cảm ơn.
Lâm Uyển gật đầu rồi đi trước.
Khi cô đi ra ngoài, nghe thấy trong phòng bệnh truyền ra tiếng hoan hô mừng rỡ như điên của bà ta: “Ông trời có mắt, là một đứa cháu trai, ha ha, ui chao, xem cháu trai của bà đói chưa này, mau kêu mẹ nó cho nó bú sữa đi.”
Vương Tài nói: “Mẹ, Thụy Nga vừa mới mổ, lúc này không có sữa đâu.”
Bà cụ Vương vung bàn tay thô và ngắn lên: “Không có sữa còn khó sao? Lão già, mau về nhà giết gà hầm canh, uống một bát nhỏ là lập tức có sữa ngay, không thể để đứa trẻ đói được.” Bà ta lại kêu con trai mau chóng đi lên các cửa hàng ở thị trấn xem có sữa mạch nha không, rồi nhanh mua sữa mạch nha về uống, còn vội vàng rót nước nóng cho con dâu uống.
Lục Học Y phụ trách phòng bệnh nghe thấy, mau chóng hô lên: “Vừa mới làm phẫu thuật, bây giờ không thể ăn uống gì cả, đợi thông khí mới được.”
Bà Vương bất mãn: “Sao lại không thể ăn uống được gì? Tôi sinh con xong không có cái ăn vẫn phải tự mình đi nấu cháo đấy. Mẹ không có sữa cho con, thì phải uống nhiều chất béo mới có thể ra sữa được, bằng không để cháu chúng tôi chết đói thì làm thế nào?”
“Vậy tôi cũng không thể không quan tâm đến sự sống chết của sản phụ được?” Lục Học Y rất không vui, nói một cách không hề khách sáo: “Bà chỉ quan tâm cháu trai bà đói, mà không quan tâm cơ thể sản phụ có tốt hay không, bà chăm sóc người ở cữ như vậy là không đủ tư cách, nhân lúc còn sớm đổi người đi.”
Thuốc tê cho sản phụ còn chưa chuyển hóa xong, hơn nữa vẫn chưa thông khí, nếu như uống nước ăn đồ ăn, còn không phải là hại cô ta hay sao? Bệnh rồi, một bà mẹ chồng như bà ta còn có thể đau thay người ta sao? Đến khi đó khó tránh khỏi lại nói con dâu khác người.
Từ sau khi có bệnh viện, không ít các cô vợ trẻ tuổi sẽ đi tới hỏi bác sĩ về đủ các vấn đề, ở cữ thế nào, chăm con ra sao. Có người còn ngại mẹ chồng chăm sóc không tốt không chăm được, mà châm chích đủ điều, với loại tình huống này, Lục Học Y cũng sẽ oán trách cô vợ đó mà không hề khách sáo.
Nhưng bà Vương này cũng quá đáng quá rồi.
Cô ta nói với Vương Tài: “Tôi nói luôn ở đây, không có sự cho phép của bác sĩ, các người tự tiện cho cô ấy ăn uống, đến khi đó xảy ra vấn đề gì, bệnh viện chúng tôi không chịu trách nhiệm.”
Nói xong cô ta bỏ đi.
Vương Tài nhanh chóng nói: “Cha mẹ còn bận làm việc, ở bệnh viện có nhà ăn nhỏ, cứ trả tiền và lương thực là có cơm ăn, nhà chúng ta gánh mì qua đây là được.”
Anh ta nghĩ ngợi một chút, mẹ vợ cũng sắp tới đây rồi, mấy ngày này vẫn nên để mẹ vợ tới chăm sóc vợ đi, còn anh ta phụ trách chạy việc, như vậy mâu thuẫn cũng ít đi, về phần cha mẹ anh ta, đợi ra viện về nhà sẽ phụ trách chăm con là xong.
Anh ta cũng không muốn đến khi đó sẽ bị cha vợ tìm tới cửa đánh đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận