Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 280: Xem phim 2

Lâm Uyển ghé sát đầu qua, ý bảo anh nói gần một chút, kết quả biên độ hành động quá lớn lại thành chủ động dán sát mặt vào môi anh. Phía sau có người hiểu lầm, cho rằng kết đối tượng nhân cơ hội lén lút thân thiết, chỉ chậc một tiếng.
Lâm Uyển nhanh chóng kéo chút khoảng cách, nghe Lục Chính Đình nói: “Anh không sao, xem phim đi.”
Lâm Uyển gật đầu, cũng không dịch về, mà dựa vai vào sát vai anh như vậy.
Ngón tay của cô vẫn đặt trong lòng bàn tay anh, anh thì lại chậm rãi nắm bàn tay lại, nắm tay lấy cô. Cô rất tự nhiên dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay anh một chút, như thể đang trấn an.
Vì thế Lục Chính Đình lại bắt đầu nghịch tay cô, ngón tay của cô thon dài, làn da mịn màng nhẵn nhụi, nhưng vì cả ngày luyện châm cứu nên vị trí đầu ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa có hơi chai nhẹ, anh có thể sờ ra ngay lập tức.
Cô bị anh sờ có hơi nhột, chủ động ngoắc vào ngón tay anh. Anh lập tức ngoan ngoãn.
Xem phim xong, bọn họ cưỡi ngựa trở về nhà khách.
Lục Chính Đình kiên trì tự mình ngồi phía sau, ôm cô vào lòng mình, mà không chịu nghe Lâm Uyển ngồi trước cô cho an toàn.
Trở về nhà khách, sau khi tắm rửa, bọn họ tự lên giường của mình.
Lục Chính Đình: “Sau này chúng ta thường xuyên đi xem phim nhé.”
Lâm Uyển lắc đầu: “Chẳng có gì hay cả.”
Lục Chính Đình chỉ thấy cô lắc đầu, cho rằng cô không nỡ tốn tiền: “Không sao đâu.”
Lâm Uyển xuống đất cầm giấy bút viết cho anh xem: “Xem một lần là đủ rồi, em thật sự không thích xem phim cho lắm.”
Cô nói không thích xem chính là không thích xem, chứ không phải đang giả bộ, dù sao trải qua thời kỳ của đế chế công nghiệp điện ảnh, giờ lại xem phim như vậy, thấy không thoải mái đủ kiểu.
Lục Chính Đình ngạc nhiên nhìn cô: “Không thích xem? Anh tưởng em rất thích chứ?” Vừa rồi còn xem chuyên tâm như vậy.
Lâm Uyển nở nụ cười, nhanh chóng viết: “Tốn tiền, đương nhiên phải xem nghiêm túc mới có thể hồi vốn rồi.”
Lục Chính Đình: “…” Nói rất có lý, nhưng phiếu phim đó của anh tốn cũng rất đáng, tuy rằng không xem phim, nhưng càng có ý nghĩa hơn xem phim.
Lâm Uyển nhìn anh rủ mắt, khóe môi lại ngậm nụ cười nhẹ, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt. Ừm, tuy rằng xem phim không hay, nhưng anh vui vẻ như vậy, cũng rất đáng giá rồi, hay là sau này vẫn dẫn anh tới xem đi, dù sao anh cũng thích xem phim như vậy.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Uyển và Lục Chính Đình dự định ăn sáng xong sẽ trả phòng, rồi đi tới bệnh viện mua ít đồ sau đó lại trở về.
Lâm Uyển cầm tiền và phiếu lương thực đi mua đồ ăn sáng, vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy có người gọi: “Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm!”
Lâm Uyển hơi nhíu mày, ở đây ai biết cô là bác sĩ Lâm chứ, đang buồn bực thì nhìn thấy Hồ Hướng Dương chạy về phía cô.
Hồ Hướng Dương chạy tới trước mặt, vẻ mặt mừng rỡ: “Bác sĩ Lâm, cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”
Lâm Uyển nhướng mày: “Tìm tôi?”
Hồ Hướng Dương đắc ý hất cằm: “Đúng vậy, hôm qua cô không nói tên của cô cho tôi, nhưng tôi vẫn nghe ngóng được.”
Lâm Uyển lập tức sa sầm mặt mũi, ngoài mặt cô mười tám tuổi, nhưng kiếp trước cô đã hai mươi mấy, Hồ Hướng Dương đối với cô mà nói chỉ là một đứa nhãi ranh. Cậu ta tự mình tìm hiểu cô, đây là muốn làm cuồng theo dõi chắc?
“Cậu không có bệnh đấy chứ?” Lâm Uyển lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tôi đã nói tôi có chồng rồi, cậu hỏi thăm tôi là muốn làm gì?”
Hồ Hướng Dương nhìn cô lạnh mặt, lập tức không phục, đáp: “Vậy thì đã làm sao? Bây giờ lưu hành hôn nhân tự do mà!”
Lâm Uyển bị cậu ta làm cho tức cười: “Tôi chẳng muốn để ý đến cậu.” Cô nhấc chân định đi.
Hồ Hướng Dương lập tức đuổi theo cô: “Tôi nói không đúng sao?”
Lâm Uyển không để ý, chỉ đi rất nhanh.
Hồ Hướng Dương chạy bước nhỏ theo cô: “Tôi đi hỏi thăm thay bà Diêu thôi, hôm qua cô cứu cháu nội bà ấy, một nhà bọn họ vô cùng biết ơn, muốn tới cảm ơn cô.”
Lâm Uyển lập tức dừng bước chân: “Tôi là bác sĩ, chữa bệnh cứu người là chức trách của tôi, không cần cảm ơn. Người là các cậu đưa tới bệnh viện, cảm ơn các cậu là được rồi.”
“Vậy không được, chúng tôi cũng là người có ơn tất báo, không cảm ơn thì lòng không yên.” Hồ Hướng Dương không biết xấu hổ tìm đến cô, hiển nhiên không chịu từ bỏ như vậy.
Lâm Uyển đi mua đồ ăn sáng, cậu ta cũng đi theo không buông, còn giành trả tiền và phiếu lương thực.
Lâm Uyển đẩy cậu ta: “Đừng tự cho là đúng.”
Tên mắc chứng hoang tưởng tuổi dậy thì như cậu ta không thể chọc nhất, bởi vì bọn họ sống trong thế giới của mình, “tôi” và “đồng loại của tôi” chính là chân lý đúng đắn duy nhất, những cái khác đều không lọt vào mắt, không phải bã đậu thì chính là đang biến thành bã đậu.
Cho nên, Lâm Uyển dứt khoát không cho cậu ta một chút sắc mặt tốt nào, tránh cho được đằng chân lân đằng đầu, ỷ vào cô.
Đợi Lâm Uyển mua đồ ăn sáng, lại thật sự nhìn thấy bà cụ đó dẫn cháu trai nhỏ qua.
Bà Diêu nhìn thấy Lâm Uyển thì rất vui vẻ: “Bác sĩ Lâm, là bác, là bác đây!” Bà ta nhanh chóng kêu cháu trai quỳ xuống dập đầu với Lâm Uyển.”
Lâm Uyển đỡ đứa trẻ lên: “Bác gái, cũng không dám như vậy. Mọi người đã đi bệnh viện khám qua chưa?”
Bà Diêu gật đầu: “Khám rồi, thật sự là bị hen, bác sĩ nói đúng giờ uống thuốc, để ý nhiều, sẽ không xảy ra vấn đề lớn.” Bà nắm tay của Lâm Uyển: “Đi, đi tới nhà bác ăn cơm đi, cha mẹ thằng nhỏ đều nói may mà có cháu, nhất định phải giữ cháu lại ăn bữa cơm trưa.”
Lâm Uyển vội vàng kêu bà ta đừng khách sáo: “Đứa trẻ không sao là được, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn. Bọn cháu ăn xong bữa sáng còn có việc cần làm, không tiện quấy rầy.”
Hồ Hướng Dương: “Bác sĩ Lâm, cô định làm gì? Cứ nói với tôi, cả khu vực huyện này, không có ai quen bằng tôi đâu.”
Lâm Uyển đảo trắng mắt, không để ý đến, lại nói với bà Diêu đừng khách sáo, dẫn đứa trẻ về nhà nghỉ nơi cho tốt. Hôm qua đứa trẻ mới phát bệnh, mà hôm nay đã ra ngoài chạy loạn, tim cũng đủ lớn thật.
Bà Diêu còn muốn mời cô tới nhà ăn cơm.
Hồ Hướng Dương: “Bà Diêu, hay là bà dẫn em về nhà trước đi, cháu sẽ cảm ơn bác sĩ Lâm hộ bà.”
Bà Diêu thấy thế cũng không kiên trì nữa, chỉ cảm ơn Lâm Uyển rồi dẫn cháu trai rời đi.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, Lâm Uyển nhíu mày, cũng không nói gì mà mang bữa sáng về.
Hồ Hướng Dương làm như không thấy sự phản cảm của cô, ngược lại cảm thấy rất đắc ý. Mình coi bà Diêu muốn cảm tạ ơn cứu mạng cái cớ để hỏi thăm tin tức của cô, thật đúng là cực kỳ thông minh.
Lâm Uyển trở về phòng, thấy Lục Chính Đình đứng ở cửa sổ, mới gọi anh ăn cơm. Lục Chính Đình thu lại tầm mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, ngồi trước bàn, yên lặng cùng cô ăn sáng.
Ăn xong cơm, Lâm Uyển rửa sạch cặp lồng, lại đựng nước đun sôi, sau đó mang theo túi vải rời đi cùng Lục Chính Đình.
Đợi Lâm Uyển đi lấy ngựa, Lục Chính Đình đi tới nhà khách thanh toán, chỉ nhìn thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi lười biếng dựa vào tường, bộ dáng kiêu ngạo bất tuân.
Hồ Hướng Dương nhìn thấy Lục Chính Đình đi qua, mới đung đưa cái chân, vẫy tay với anh: “Anh trai!”
Lục Chính Đình không để ý cậu ta mà đi thanh toán trước.
Hồ Hướng Dương nhân lúc này đi tới gần, tỳ tay lên bệ cửa sổ, rung chân, nghiêng đầu nhìn Lục Chính Đình: “Anh bị như vậy là... là trước kết hôn, hay là sau kết hôn như vậy?”
Cậu ta cúi đầu nhìn chân của Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình không nhìn cậu ta, không nghe thấy nên hiển nhiên cũng không biết cậu ta đang nói gì.
Hồ Hướng Dương cho rằng anh đang cố tình không để ý đến mình, hừ một tiếng: “Tôi nói thằng nhóc nhà anh rất kiêu đấy nhé, tôi nói chuyện với anh anh không nghe thấy sao? Tôi thấy anh tám phần là bị ép hôn rồi.” Nói xong cậu ta còn tự cho là đúng, bắt đầu phân tích: “Bác sĩ Lâm trẻ tuổi như vậy, chắc chắn là mới kết hôn. Mà bộ dáng anh như vậy, đoán chừng là què… tàn phế rất lâu rồi đi, vậy cũng không có khả năng kết hôn xong mới tàn phế. Nếu như anh không phải bị ép hôn hay lừa hôn, vậy một người tốt lành như bác sĩ Lâm người ta có thể gả cho anh được sao?”
Người phụ nữ béo lùn ở trong cửa sổ không vui: “Tôi nói thằng nhãi ranh nhà cậu hiểu cái gì mà ở đây nói vớ vẩn.”
Người đàn ông này lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, khí chất xuất sắc nổi bật, còn đáng tin hơn loại thằng nhóc chẳng ra làm sao nhà cậu nhiều!
Hồ Hướng Dương: “Sao tôi lại nói lung tung được, tôi nói không đúng sao? Không phải các người đều nói kết hôn tự do, phản đối một mình tự quyết định hay sao? Tôi thấy anh ta… này, anh đợi đã!”
Cậu ta nhìn thấy Lục Chính Đình rời đi, lập tức đuổi theo.
Tuy Lục Chính Đình dùng nạng, nhưng bước chân không nhỏ, động tác cũng linh hoạt, khiến Hồ Hướng Dương nghi ngờ có phải anh đang giả bộ không. Trong lòng cậu ta không phục, không nhịn được mà muốn thử một chút, mới đá một cước vào chân của Lục Chính Đình.
“Coong” một tiếng, một cước của cậu ta đá ngay vào nạng, đau đến ôm chân nhảy hai vòng: “Này, anh là đồ thổ phỉ im hơi lặng tiếng.”
Lục Chính Đình hoàn toàn không để ý cậu ta nói gì, chỉ nhìn cậu ta lạnh lùng, từ từ phun ra một chữ: “Cút!”
Lâm Uyển rõ ràng không có ấn tượng tốt với người này, hiển nhiên anh cũng sẽ không khách sáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận