Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 311: Hiểu lầm 1

Nông thôn rất ít khi có vải treo rèm cửa, mà đều là treo một cái chiếu cỏ tồi tàn ở bên ngoài cửa sổ hoặc là mành để che nắng che gió.
Nói chuyện vài câu, chú ba Lâm tạm biệt, rồi về nhà mình ăn cơm.
Từ sau khi đoạn tuyệt với bác cả Lâm, nhà mẹ đẻ Lâm Uyển và nhà chú ba qua lại khá gần gũi. Ngược lại cũng không phải loại tốt như một nhà đó, mà chỉ là có chuyện tốt thì cho nhau hưởng chung, có phiền phức thì cùng nhau san sẻ, có qua có lại, không người nào chỉ chiếm lời mà không trả giá.
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Lâm và Lâm Uyển rửa bát ở nhà chính, mẹ Lâm lén lút nói với Lâm Uyển, gần đây mấy đứa con trai ở nhà bác cả Lâm náo loạn không chịu yên.
Thằng cả và thằng hai đã sớm kết hôn, bây giờ đến phiên thằng ba, vốn dĩ có sính lễ của Lâm Uyển chống đỡ, nên hôn sự của thằng ba khá ổn. Đáng tiếc, bị Lâm Uyển ồn ào một trận, lấy hết sính lễ về, cổ tay của thằng ba còn rạn nứt, sau này hỏi lấy vợ cũng không dễ dàng như vậy, đến bây giờ vẫn chưa quyết định xong. Vì thế thằng ba nôn nóng, yêu cầu trong nhà phải thêm sính lễ cho anh ta một chút, mới có thể hỏi lấy vợ được. Ngược lại thằng cả không sao cả, nhưng vợ thằng hai không chịu, bởi vì lúc đầu sính lễ của cô ta không có bao nhiêu, dựa vào cái gì cho thằng ba nhiều hơn, sau này còn có thằng tư thì sao?
Mẹ Lâm: “Cãi mấy bận rồi, lần đó thím ba con nói đang lúc ăn cơm, nhà thằng hai đập bát cơm, mấy anh em đều trở mặt.”
Trước đây bác cả Lâm và Triệu Toàn Mĩ luôn khoe khoang con trai nhà mình đông, cái gì mà bốn đứa con trai là bốn con rồng, bốn đứa con trai của bà ta lại nghe lời và đoàn kết, không ai dám chọc, kêu chú hai và chú ba nịnh bà ta, các cháu thì được các chú che chở.
Lúc này thì hay rồi, nội bộ nhà mình gây rối trước, cả ngày nhìn nhau chướng mắt.
Lâm Uyển: “Bản thân bọn họ có lòng bất chính, đó là chuyện sớm muộn thôi.”
Cũng giống như cả nhà bà Lục đó, cả ngày bắt nạt con dâu, cũng sẽ đụng phải người lợi hại không chịu sự chèn ép, cũng không thể náo loạn nữa.
Mẹ Lâm lại nói với cô đã làm một đôi giày cho con rể, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lục Chính Đình ở trong sân, đứng dậy khỏi xe lăn, bà theo bản năng khen một tiếng: “Dáng người của con rể thật cao!” Khen ngợi xong bà lại ôi chao một tiếng, ngạc nhiên bảo: “Con gái, con rể đứng lên đấy sao?”
Lâm Uyển cười đáp: “Đúng vậy, bây giờ chỉ có thể đứng, vẫn chưa thể đi!”
Mẹ Lâm mừng rỡ tột cùng: “Thật đúng là ông trời có mắt.” Bà lại nhìn, rồi lén lút nói với Lâm Uyển: “Ở nhà luyện thôi, đừng để người khác biết.”
Lâm Uyển gật đầu.
Mẹ Lâm lại bảo: “Người trong thôn thích nói chuyện thị phi nhất, chuyện gì đến miệng bọn họ, cũng không biết sẽ biến thành thế nào nữa. Cũng có những kẻ chỉ mong người xúi quẩy chứ không mong người tốt đó nữa. Nếu như bọn họ thấy con rể đứng lên, không biết sẽ nghĩ thế nào. Nếu như sau này con rể có thể đi được thì không sao, nhưng nếu như… bọn họ lại đổi sắc mặt thì sao.”
Bà từng trải qua những thăng trầm của đời người, biết hết ấm lạnh, biết người toàn tâm toàn ý tốt cho mình, có thì phải quý trọng, mà không có cũng không thể cưỡng cầu.
Mà cho dù những người ngày thường tươi cười qua lại, trong lòng cũng chưa chắc đã trông mong bạn tốt, bạn có chuyện tốt, ngoài mặt đối phương chúc mừng nhưng trong lòng lại khinh thường một hồi. Bạn gặp xui xẻo, ngoài mặt đối phương an ủi nhưng trong lòng lại thầm khen tay. Những người này, mẹ Lâm cũng thấy nhiều rồi, chẳng có gì lạ cả.
Bây giờ bà ngoại trừ con trai con gái mình ra, cho dù những người khác có quan hệ tốt cỡ nào, cũng có chừng có mực có điều giữ lại, mà không thể đào hết tâm can ra.
Bà hy vọng con gái cũng có thể hiểu được ý tứ này.
Theo quan điểm của bà, con gái trẻ tuổi, làm người thành thật lương thiện, bây giờ lại là bác sĩ có y thuật không tồi, khó tránh khỏi bên cạnh có một đám người đủ kiểu vây quanh. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, con gái càng nở mày nở mặt, thì người làm mẹ như bà càng lo lắng.
Trước đây con gái chắc chắn sẽ không nghe lời bà, nhưng sau khi gả cho người ta đã thân thiết với bà nhiều hơn, bà cũng không kiêng dè gì, nghĩ gì thì nói nấy.
Lâm Uyển nở nụ cười: “Mẹ nói con đều nhớ hết, con sẽ chú ý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận