Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 235: Hỗ trợ

Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, nụ cười của anh dịu dàng, gương mặt anh tuấn. Có tia sáng chiếu nghiêng qua gương mặt của anh, lông mi của anh vô cùng dụ hoặc cô muốn từ từ chạm vào.
Lục Chính Đình ngửa đầu nhìn, sau đó nói với Lâm Uyển: “Ngày mai em về Lâm Gia Câu đi, qua mấy ngày nữa rồi trở lại.”
Đến lúc đó, anh sẽ thu dọn nhà cửa gọn gàng.
Lâm Uyển làm sao không biết ý của anh, cô từ chối: “Không được, em phải cùng anh thu dọn chứ. Đây là nhà của chúng ta mà.”
Nhà?
Lục Chính Đình nhìn đôi môi cô, nhìn lên đôi mắt của cô, chuyên chú mà nóng rực, để che giấu sự căng thẳng nên anh nở một nụ cười trên môi: “Em muốn cùng anh sống đến hết đời à?”
Lâm Uyển cắn môi cười rộ lên: “Không nói cho anh biết đâu.” Cô quay người chạy.
Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của cô, Lục Chính Đình cảm thấy cả đời này cũng không nhìn đủ, lại cảm thấy mình quá tham lam.
Buổi chiều Lục Chính Đình đến ban quản lý đại đội làm việc, Lâm Uyển thì đến phòng y tế, hiện tại công việc của cô cũng tương đối nhiều, cần phải lựa chọn dược liệu, phối thuốc, còn có nhiều người đến khám bệnh, hoặc là nhờ cô châm cứu, lúc rảnh rỗi cô còn phải tiếp nhận mô phỏng Kim Châm Bát Ế trong hệ thống.
Buổi chiều lúc bắt đầu làm việc, chị dâu hai Lục lặng lẽ mang theo mười cân bột ngô đến.
“Chờ sáng mai xay tiếp, chị sẽ cho em thêm một chút.”
Lâm Uyển không chịu nhận: “Chị dâu, nhà đã chia rồi, nhà chị cũng chẳng có bao nhiêu, còn phải chờ một thời gian nữa mới thu hoạch và chia lương thực.”
“Sao em lại khách sáo với chị thế? Chẳng phải em còn phải dọn nhà, nhờ người giúp đỡ thu dọn, em không bao cơm à?” Nông dân hỗ trợ có thể không cần trả tiền, nhưng nhất định phải mời cơm thì người ta mới ra sức làm việc.
Lâm Uyển tạm thời nhận trước, sau này sẽ trả lại, sau đó lại hỏi thăm tình hình trong nhà như thế nào.
Chị dâu hai thở dài: “Còn thế nào nữa, mấy đứa vừa đi lập tức lôi lớn nhỏ trong nhà ra dạy dỗ. Buổi chiều mọi người bắt đầu làm việc, cô út ngủ nướng trên giường, cơm không phải nấu, quần áo không phải giặt, giống như thiên kim tiểu như vậy.”
“Chị dâu cả đâu? Chị ấy không bị bắt nạt chứ.”
Sắc mặt chị dâu hai rất khó coi: “Sao… Sao có thể không bị ức hiếp chứ, bà cụ và cô em chồng kia là người như thế nào, em cũng biết rồi đó, không nói được lời gì hay, ngay cả mấy đứa nhỏ như Minh Lương cũng bị sai đến xoay như chong chóng.”
Bà Lục còn cho Lục Bão Nhi “Thượng phương bảo kiếm”, bảo con bé quản mấy đứa em trai em gái, đứa nào không nghe lời sẽ bị đánh chửi, thật đúng là còn khổ hơn cả trước kia.
Lâm Uyển gật đầu, tỏ ý biết rồi, đợi cô làm xong chuyện chuyển nhà đã.
Cô đáp: “Buổi tối mời người đến giúp dựng giường gỗ, anh chị có thời gian thì đến dùng bữa.”
Chị dâu hai: “Lương thực thì thiếu, ăn cái gì chứ, sau khi tan làm thì chị bảo anh hai đến giúp em làm việc.”
Nói mấy câu rồi cô ta vội vàng đi làm việc.
Lâm Uyển đến nhà Lục Trường Phát mượn mấy cân bột tinh, sau đó lại mượn của nhà bác cả và những người khác 7 cân bột loại thường. Lương thực khan hiếm, bình thường thì người ta không bán, đều là đổi hoặc mượn. Nếu muốn mua thì cũng phải mua với giá chợ đen, không phải là giá một tệ tám như chỗ quản lý lương thực, nhà cán bộ đương nhiên sẽ không đầu cơ trục lợi.
Lâm Uyển muốn mời người ta giúp mấy ngày, ít nhất là phải ăn mấy bữa. Mời người ta ăn cơm cũng không thể chỉ có mỗi lương thực phụ, lúc này bột mì chính là đồ tốt.
Bột mì mà bọn họ ăn đều là lúa mạch do đại đội trồng rồi xay ra, lúa mạch này là thứ rất tốn sức. Bình thường nhà mình ăn, sàng qua hai lần giữ lại phần ngon nhất để làm sủi cảo và bánh bao, còn lại thì xay nhỏ cùng trấu để ăn.
Cho dù là loại bột mì ngon nhất ở thời đại này cũng sẽ không giống như ở hiện đại tinh tế mịn lại trắng mà thường bóng vàng. Nếu như lẫn trấu cám đương nhiên sẽ đen.
Đợi đến sáu giờ tan làm, quả nhiên Lục Chính Cao dẫn theo Lục Chính Hành và em trai mình đến giúp. Ba người khỏe mạnh làm việc, làm việc nhanh lại không tốn quá nhiều cơm
Lục Chính Hành còn mang mấy quả dưa lê và dưa bở cho Lâm Uyển ăn: “Chị dâu, thôn Tiểu Kiều ở đằng sau trồng đấy, rất ngọt.”
Lâm Uyển cảm ơn rồi đi pha nước đường cho họ uống.
Lúc này không có đồ gì tốt, người nông dân hiếm khi chuẩn bị lá trà, có khách đến thì thường pha nước đường hoặc mời thuốc.
Uống xong nước, trò chuyện vài câu, Lúc Chính Cao bèn dẫn người đi làm việc. Làm việc luôn lúc này, đương nhiên không thể quanh co lãng phí thời gian.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận