Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 330: Cha con chạy như bay 2

Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang nhỏ tuổi, vốn nên làm phe phản diện, nhưng bởi vì Lâm Uyển là bác sĩ, hai bé trai lại dám liều, cho nên ngược lại, hai đứa trẻ được làm lính trinh sát Bát Lộ.
“Giết, bắt lấy Thổ Bát Lộ!”
Mấy đứa trẻ sáu tuổi xông tới phát động tấn công và bọn họ, lao về phía Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang.
Lục Minh Lương mang dáng vẻ anh hùng nhỏ hy sinh vì chính nghĩa, nhét một cây chổi lông gà cho Tiểu Minh Quang, nói đâu ra đấy: “Em trai, anh chặn bọn họ, em mau đi đưa thư hỏa tốc đi!”
Tiểu Minh Quang nghiêm túc nhận chổi lông gà, gương mặt nhỏ căng ra, như được Phan Đông Tử nhập vào, gật đầu quay người co giò chạy.
Lục Minh Lương bị áp giải đến vòng tròn phía sau đống cỏ khô để giam giữ, còn những người khác thì đuổi theo Tiểu Minh Quang.
“Giết, bắt Tiểu Bát Quân đó lại!”
Tiểu Minh Quang vòng qua cây liễu, chạy về phía gò đất bên cạnh, sau đó cậu bé nhìn thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình đi tới bên này, cậu bé vẫy thư lông gà với bọn họ, đáng tiếc bọn họ không nhìn thấy cậu bé.
Mấy đứa trẻ đuổi theo không ngừng: “Bắt nó lại, nộp vũ khí đầu hàng không thì giết!”
Tiểu Minh Quang thì lại bò từ cây liễu to cong cổ trên ụ đất đó, về phía cành liễu xa xa.
Mấy đứa trẻ cũng trèo lên cây thét to, còn có đứa trẻ cầm gậy khua cậu bé: “Đánh Thổ Bát Quân đó xuống rồi treo lên!”
Một đứa trẻ béo mập hô lên, cầm gậy của mình đi qua khua Tiểu Minh Quang.
Tiểu Minh Quang giắt chổi lông gà bên thắt lưng, muốn nắm cành liễu trượt xuống, kết quả bị đứa trẻ béo đạp một cái, cành liễu rung mạnh, cậu bé ngã xuống dưới.
“Á…”
“Nó rớt xuống rồi!” Đám trẻ hét lên chói tai.
Vừa vặn Lâm Uyển đang đẩy Lục Chính Đình đi qua, nhìn thấy Tiểu Minh Quang trên cây liễu, cô nôn nóng, co cẳng chạy tới. Không đợi cô tới trước mặt thì Tiểu Minh Quang đã ngã từ trên cây xuống, Lâm Uyển vội vàng hô một tiếng, chỉ hận mình chân ngắn chạy không nhanh.
Ngay đúng lúc này, một người giống như cơn gió vụt qua bên người cô, tiếp được Tiểu Minh Quang ngã xuống vào trong lòng. Dáng người của người đàn ông đó cao lớn, khí chất xuất chúng nổi bật, bộ dáng anh ôm đứa trẻ quả thực mang theo cả ánh sáng và nhạc nền.
Trái tim Lâm Uyển cũng sắp nhảy ra ngoài.
Lục Chính Đình tiếp được con trai, trấn an cậu bé trong cánh tay mình, quay đầu nhìn Lâm Uyển, mỉm cười: “Đừng sợ.”
Vừa đẹp trai vừa ưu tú, thế này ai mà chịu được.
Tiểu Minh Quang vốn còn đang bịt mắt, lúc này cũng bật cười khanh khách: “Cha chạy nhanh như một cơn gió ấy!”
Lần này gió cũng như dừng lại.
Lâm Uyển ngơ ngác nhìn cậu bé, con trai ngốc biết nói chuyện sao?
Hôm nay thật đúng là song hỷ lâm môn, con trai biết nói, chồng thì đi được, đều là trẻ con ba tuổi.
Ha ha, cô cười với Lục Chính Đình, ý bảo anh đi qua đây.
Lục Chính Đình cũng đang trong cơn sững sờ, bản thân anh chạy qua sao? Vậy anh có thể đi về được không?

Lâm Uyển đứng ở nơi đó nhìn hai người, cười vô cùng vui vẻ: “Tiểu Quang, gọi mẹ đi.”
Tiểu Minh Quang cười ngọt ngào với cô, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Mẹ!”
Lục Minh Lương chạy như bay tới, hô lên: “Em trai!”
Tiểu Minh Quang: “Anh trai nhỏ!”
Lục Minh Lương ngửa đầu nhìn chú ba cao lớn, kinh ngạc nói: “Chú ba, chú đi được sao?”
Cậu bé bị giam ở sau đống cỏ khô, lúc mới đầu không biết Tiểu Minh Quang gặp nguy hiểm, sau đó nghe đám trẻ hãi bật khóc mới xông qua, vừa vặn nhìn thấy chú ba cậu bé xông tới như một cơn gió, tốc độ đó đến tay chân lành lặn cũng không nhanh bằng.
Tiểu Quang biết nói chuyện cũng không lạ, dù sao cậu bé vẫn luôn cảm thấy Tiểu Quang có thể gọi cậu bé là anh trai bất cứ lúc nào, nhưng chú ba có thể đi đường mới là thần kỳ nhất.
Lục Chính Đình ôm Tiểu Minh Quang vững vàng, đôi chân thon dài đứng ở nơi đó, bất động như cây thương.
Anh không bước nổi.
Lâm Uyển cười tươi đi lên, nhận Tiểu Quang từ trong lòng anh, kiểm tra một chút, chỉ có khi cánh tay bảo vệ mặt bị xước da một chút, cũng không có thêm vết thương nào khác. Cô thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu cậu bé, tránh cho cậu bé sợ hãi.
Tiểu Quang cũng không hề sợ một chút nào, ôm cổ cô ra sức gọi mẹ, gương mặt nhỏ chui thẳng vào cổ cô, giống như một con mèo nhỏ lông xù.
Lâm Uyển nói với những đứa trẻ khác: “Sau này chơi ở dưới đất, không thể đuổi đối phương leo tới nơi nguy hiểm, biết chưa?”
“Bác sĩ Lâm, bọn cháu là kẻ địch mà.” Có đứa trẻ nhập vai rất sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận