Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 501: Phẫu thuật 4

Trần Chí Cương gửi cho cô ánh mắt biết ơn, bây giờ ông cụ đều nghe theo cô.
Buổi tối, Lục Chính Đình cưỡi ngựa trở về rất muộn, đến nhà đã là mười một giờ đêm, mọi người đều đã ngủ hết, anh cũng không bật điện, mà rửa chân tay và cởi áo ngoài ở trong sân rồi vào phòng.
Anh vừa vào phòng, Lâm Uyển đã tỉnh lại, mở đèn lên: “Sao hôm nay đã về rồi?” Cô nhìn anh đầy vui vẻ, vốn còn nghĩ phải ngày mốt anh mới về cơ.
Lục Chính Đình đi lên hôn cô một cái trước: “Không có chuyện gì thì về thôi.” Thực ra anh có rất nhiều việc, vốn dĩ dự tính cần ba ngày, phải ở trong huyện hai ngày. Nhưng anh không muốn ở, một ngày đã làm xong việc của ba ngày, suýt chút nữa khiến đồng nghiệp ở cục điện lực và tổ y tế mệt đến choáng váng.
Lâm Uyển lấy đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra cho anh thay: “Đói không? Làm bát mì ăn đi.”
Lục Chính Đình: “Ở huyện ăn một bát mì cá vàng to rồi, lúc này không đói.” Anh lại nói: “Bọn họ tặng một sọt cua, còn có ít hải sản nữa, anh ném cua vào trong vại nước rồi, ngày mai ăn.”
Lâm Uyển vừa cười vừa làm thủ ngữ: “Ông cụ không có lộc ăn rồi, không thể ăn được.”
Lục Chính Đình: “Hôm nay ông cụ làm phẫu thuật sao?”
Lâm Uyển gật đầu: “Rất thuận lợi.” Phần chân tàn tật của ông cụ nhẹ hơn Lục Chính Đình nhiều.
Lục Chính Đình nằm xuống, ôm Lâm Uyển vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng cô, dùng tư thế bảo vệ: “Ngủ đi.”
Lâm Uyển duỗi tay kéo dây đèn, tắt đèn đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, một con gà trống gáy vang, những con gà trống khác cũng gáy o o theo, đừng hòng người nào được ngủ nướng. Lâm Uyển có hệ thống làm chỗ dựa, dễ dàng che chắn tạp âm. Người khác khoảng sáu giờ đã bị đánh thức, còn cô có thể thoải mái ngủ đến tám giờ.
Mới sáng hai bé trai chạy ra đã nhìn thấy cua. Lục Chính Đình nói giữa trưa hấp cua ăn. Bọn trẻ nghĩ ông cụ Cố không ăn được, bạn tốt phải có phúc cùng hưởng, mình không thể ăn mảnh được, cho nên bọn trẻ dự định nuôi cua rồi ăn sau.
Ông cụ Cố: “Không được, con cua này nuôi hai ngày là gầy đi một vòng, đợi khi ông có thể ăn, đoán chửng còn lại mỗi cái vỏ.”
“Vậy phải làm thế nào?” Hai bé trai có hơi rầu rĩ.
Ông cụ Cố: “Các cháu ăn đi, ăn sạch sành sanh, cũng ăn một phần thay ông, có được không? Đợi khi ông có thể ăn, chúng ta lại ăn thêm một bữa nữa?”
“Như vậy cũng được.” Hai bé trai lại bình thường.
Nhưng một cái sọt to, mình cũng không ăn hết, nên chia cho những nhà khác, ngoại trừ nhà Lục Trường Phát biết ăn, thì phần lớn người ta đều không ăn thứ này. Không có thịt, mà ăn cũng phí sức, không phù hợp với tác phong thực dụng của các xã viên. Đương nhiên, suy cho cùng vẫn là nhà nghèo, vật chất không phong phú, không phiếu cũng không có tiền để mua, chưa từng ăn hiển nhiên sẽ không ăn.
Lâm Uyển dậy, nghe thấy bọn họ thảo luận mới bảo: “Chúng ta có thể làm tương gạch cua, hấp cua chín, rồi móc gạch và thịt cua ra, lại thêm hành gừng tỏi, dùng mỡ heo xào như vậy, cho dù trộn mì hay là bánh bao đều thơm hết.”
Cô nói như vậy, hai mắt của Lục Minh Lương đều sáng ngời, cũng không nghĩ đến chuyện đi học nữa mà muốn ở nhà làm tương gạch cua.
Lâm Uyển: “Để trưa, tan học rồi về làm.”
Lúc này gió thu se lạnh, hoa cúc nở đầy vườn, ăn cua, uống trà hoa cúc, đúng là món ngon hợp cảnh.
Buổi trưa bọn họ làm tương gạch cua, buổi chiều Lục Chính Đình đi đưa một ít tới nhà mẹ đẻ của Lâm Uyển, buổi tối Lâm Uyển kêu mang toàn bộ cua đi hấp.
Cô lấy rượu sâm hoa cúc mà mình đã ngâm trước đó ra, lại mời đám người Lục Trường Hữu, Lục Trường Phát, kế toán, Lục Chính Hành, chị cả và chị hai Lục tới, lại thêm mấy bác sĩ thực tập ở phòng y tế, mọi người cùng ăn một món cua hấp cách thủy.
Đối với Lâm Uyển mà nói, đây chẳng qua chỉ là một bữa cua, không có gì ghê gớm, nhưng đối với người nông thôn mà nói, đây lại là một bữa cơm thú vị nhất từng được ăn qua cho đến tận bây giờ. Đặc biệt là chị cả Lục và chị hai Lục, cả đời này cũng chưa từng nghĩ, vậy mà còn có thể ăn cơm chung với lão thủ trưởng từ tỉnh tới và các bộ thôn.
Thật sự có thể chém gió cả đời, chém đến chết.
Chị dâu cả Lục và chị dâu hai đã sớm tống cổ đám trẻ ở nhà đi ngủ, bọn họ uống vài chén rượu ở nhà Lâm Uyển, nói chuyện đến gần mười giờ mới về nhà.
Trên đường, trăng sáng sao thưa, bóng trắng chiếu trên mặt đường mờ ảo.
Chị dâu hai Lục: “Chị cả, hai chúng ta và đám trẻ thật may mắn vì có thể gặp được người tốt như em ba.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận