Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 164: Nhường thứ tự

Nhà lúc trước của nhà mẹ đẻ cô mắc là vì lúc đó cha Lâm rất chú trọng đến nó, ông muốn xây một căn nhà thật lớn, còn lớn còn rộng rãi hơn nhà người ta nhiều, thế nên mới cần những cây gỗ vừa to vừa dài. Mấy cây gỗ lớn hơn bình thường một tấc thì cứ mỗi tấc lớn hơn ấy lại mắc hơn một bậc, mấy khúc cao đến một mét hay thậm chí là hai mét thì thôi rồi, mắc ghê lắm.
Lục Chính Đình cầm một khúc cây viết lên mặt đất: “Đủ người đủ sức thì ba năm ngày là xây xong thôi.” anh ngẩng đầu nhìn Lâm Uyển: “Uyển Uyển cưỡi ngựa đi đi về về thì tiện hơn, qua thôn Đại Loan nói với nhà chúng ta về trễ mấy ngày.”
Hàm ý trong câu này của anh là bảo Lâm Uyển về nhà lấy tiền, anh nghĩ Lâm Uyển cũng giống mình, giấu tiền trong đại đội, nếu cất trong nhà, nhất định sẽ bị mẹ lật tung lên mất.
Lâm Uyển làm một động tác Ok với anh: “Được, mai em về.”
Lúc mọi người đang nói chuyện thì Chu Tự Cường từ bên ngoài chạy vào, anh ta còn cầm theo một con cá mè bắt dưới sông, ném nó vào trong chậu sành: “Công xã bắt được dưới sông, tôi phân ba con.”
Mẹ Lâm cũng thật thấy ngại khi anh ta làm vậy, chỉ có điều Chu Tự Cường cũng thường xuyên giúp họ nên bà cũng không nói gì.
Anh ta chào hỏi với mọi người một tiếng rồi lại cười nói với Lâm Uyển: “Thuốc em đưa dùng tốt lắm, cha anh còn cả mẹ bí thư cũng bảo xài rất tốt.”
Cái bệnh thấp khớp này cũng coi như là bệnh đặc trưng của vùng này luôn rồi, hầu như cả nam cả nữ dù là ai cũng bị bệnh, chỉ khác nhau là nặng hay nhẹ thôi, bây giờ có thuốc vừa tốt vừa rẻ để dùng, đương nhiên mọi người sẽ vui vẻ.
Lâm Uyển: “Anh Cưởng Tử, mai lúc anh đến công xã thì mang hộ trứng gà nhà mẹ em đổi thành tiền nhé! Để trong nhà lâu ngày sợ hư mất.”
Chu Tự Cường đồng ý: “Bỏ vào sọt, dùng rơm rạ lót ở dưới thì không sợ bị đổ.”
Anh liếc mắt nhìn Lục Chính Đình, sau đó quay người lại nhỏ giọng nói với Lâm Uyển: “Em gái, mai anh còn phải chạy qua bệnh viện một chuyến.”
Lâm Uyển nghi ngờ nhìn anh: “Anh bị bệnh?”
Chu Tự Cường lắc đầu: “Không phải anh. Chẳng phải em nói muốn làm chi giả cho Lục Chính Đình à, anh đến bệnh viện huyện hỏi thăm thì ở đó bảo không có. Người ta còn bảo dù có là ở thành phố lớn cũng chưa chắc tìm được cái thích hợp, nói không chừng còn phải đến bệnh viện tỉnh thậm chí là bệnh viện ở thủ đô cơ.”
Lâm Uyển: “Anh Cường Tử, cảm ơn anh, chuyện này em tự có tính toán. Không sao cả, mọi người không cần lo lắng, em có cách.”
Cô từng hỏi thử 999 rồi, nếu có thể làm rương thuốc cho cô, vậy cũng có thể làm chân giả cho Lục Chính Đình, 999 nói chỉ cần có đủ năng lượng thì đương nhiên nó có thể làm được. Vật liệu mà hệ thống làm ra còn tốt hơn hiện tại rất nhiều, Lâm Uyển muốn dành thứ tốt nhất cho Lục Chính Đình. Chi giả không giống xe lăn hay nạng, nó sẽ gắn trực tiếp lên người, nếu chất lượng kém sẽ dẫn đến nhiều hệ lụy khác.
Chu Tự Cường thấy có nói chắc như đinh đóng cột thế cũng chẳng nghi ngờ gì, dù sao Lâm Uyển là bác sĩ còn anh ta thì không.
“Cũng được, dù sao cần gì thì cứ nói với anh.”
Lâm Uyển thuận tiện nói luôn chuyện muốn giúp nhà mẹ đẻ xây nhà.
Chu Tự Cường vỗ tay cái bộp: “Được. Về công nhân thì em không cần lo lắng, bên dân binh bọn anh có người, anh gọi họ qua cho em.”
Bây giờ Lâm Uyển cũng có chút tiếng nói trong thôn, cô muốn xây nhà cho nhà mẹ đẻ, đại đội đương nhiên sẽ giúp đỡ.
Mẹ Lâm bảo Chu Tự Cường ở lại ăn cơm, bà làm bánh trứng nướng còn hầm một nồi bí đỏ, cắt con cá mè ra thành từng khúc ra hầm nữa là đủ rồi.
Chu Tự Cường nói với Lâm Uyển: “Để anh nói trước một tiếng với bên đại đội, nếu có đá, gỗ hay cao lương gì thì để cho em dùng trước.”
Lâm Uyển vội nói: “Người trong đại đội muốn xây nhà đều phải xếp hàng trước, em chen ngang cũng không tốt. Hay là mua từ đại đội khác được không.”
Tất cả công cụ sản xuất và thu hoạch của đại đội đều được tập hợp lại, dù là lương thực hay nhưng vật phẩm khác đều phải dựa theo hộ tịch chia.
Nếu trong thôn có thanh niên nào muốn xây nhà đều phải xin trước, thế thì lúc thu hoạch hoa màu sẽ để cao lương lại cho nhà đó, nếu có cây thích hợp cũng sẽ chặt cho nhà đó, đương nhiên mấy thứ đó đều phải dùng công điểm đổi.
Có thôn ít người xây nhà, đại đội sẽ đem mấy thứ đó bán lấy tiền.
Chu Tự Cường: “Không sao cả, anh cũng xin rồi, để cho em dùng trước cũng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận