Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 152: Cáo trạng

Trái lại cô gái đó cũng không dây dưa, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Uyển lại thay đổi, cảm thấy cô không nói tốt.
Cứ như vậy, quan hệ của một nhà Lâm Khải Cự với nhà mẹ đẻ của Lâm Uyển rất vi diệu, cũng không bảo là xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng không ít lần chĩa mũi nhọn vào.
Hôm nay nếu vợ của Lâm Khải Cự tới, không lấy được thảo dược miễn phí, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Uyển bảo bà yên tâm: “Không sợ, trị bệnh cứu người là chuyện tốt, đại đội phân biệt rõ ràng.”
Ở nông thôn không có tiền, tìm người giúp đỡ chủ yếu đều là đưa lương thực hoặc là trứng gà, hoặc là lao động đổi lao động, một tí chuyện cũng không có, muốn gây chuyện đó là ăn no rửng mỡ.
Chẳng qua cũng để mẹ Lâm nói đúng rồi, có một loại người, không chiếm được ích lợi chính là chịu thiệt, bản thân mình không vơ vét được cũng không muốn cho người khác lấy được, hơn nữa con người Lâm Khải Cự như thế, ông ta ghen ghét Lâm Uyển không đưa thảo dược miễn phí cho mình, dùng cỏ dại có khắp ở bên ngoài đổi nhiều trứng gà như vậy.
Thật ra ông ta cũng có bệnh chân đau, nhưng không nghiêm trọng giống Lâm Lão Uông như thế, thuộc mức độ trị cũng được, không trị cũng có thể nhịn.
Nhưng nếu người khác đều đi lấy thảo dược, đương nhiên ông ta cũng không chịu lạc hậu, chạng vạng tan tầm trở về ông ta đã phái vợ đi lấy, kết quả người ta lấy trứng gà đổi bọn họ lại không nỡ.
Ông ta tức giận ở nhà mắng một hồi, nghĩ trái nghĩ phải cũng không thoải mái, cảm thấy mình thiệt thòi lớn, chạy một mạch đến đại đội tố cáo Lâm Uyển làm buôn bán.
Ông ta đến phòng y tế trước, Chu Triều Sinh vừa lúc đang kiểm kê dược phẩm.
Lâm Khải Cự cảm thấy Lâm Uyển ở nhà mẹ đẻ bán thuốc, vậy chính là đụng chạm với Chu Triều Sinh, giành làm ăn với Chu Triều Sinh, nhất định tố cáo là cái chắc.
Ông ta lén lút nói một lần, cuối cùng còn phải nói: “Người anh em Triều Sinh, cậu cũng đừng nói là tôi nói, tôi chỉ là bất bình, thấy không vừa mắt thay cậu. Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, cô ta đã là con dâu của thôn Đại Loan, còn về nhà mẹ đẻ bán thuốc kiếm tiền, đây không phải ức hiếp cậu sao?”
Chu Triều Sinh nhìn ông ta giống như con khỉ, quả thực hết sức cạn lời.
Ông nói xem nếu nhà Triệu Toàn Mĩ đến tố cáo thì thôi đi, người ta có ân oán, một người không liên quan như ông đến cáo trạng, dựa vào đâu mà có tự tin đó chứ?
Đây là không kiếm được món hời nên quấy rối sao?
Lâm Khải Cự còn đang lải nhải, dù sao chính là để bản thân mình rước lấy sạch sẽ: “Tôi thật sự không phải đỏ mắt cô ta kiếm mấy quả trứng đó, tôi chỉ cảm thấy chuyện này không đúng, cô ta trái với chính sách, đầu cơ trục lợi.”
Chu Triều Sinh không chút khách khí châm chọc nói: “Tôi nói ông cũng không cần đỏ mắt đâu, ông không chịu lấy trứng gà đổi thuốc thì tự mình chịu, tố cáo muốn để người khác cũng không dùng được thuốc à? Ông nói ông xem lớn tuổi như vậy rồi còn không ra gì! Nhà các ông không lấy trứng gà đổi gạo mì vải dệt bông sao? Các ông không tụ tập đổi ít đồ à? Cô ấy lại không vào trong thành phố mở quán, ai sẽ đến bắt? Thật sự là ăn no rửng mỡ.”
Lâm Khải Cự sửng sốt một hồi, con bà nhà cậu, tôi bênh vực kẻ yếu thay cậu, ngược lại cậu còn dạy dỗ tôi, thật sự là thứ bùn nhão không trát được tường.
Ông ta không dám làm gì với Chu Triều Sinh, trực tiếp đi tìm đại đội trưởng tố cáo.
Đại đội trưởng Chu Triều Căn mệt mỏi cả ngày, tan tầm trở về gì cũng không muốn làm, bèn ngã vào bóng cây mát mẻ rít điếu thuốc lá, híp mắt suy nghĩ, đôi mắt nhìn bầu trời mây trắng thong thả rất là thích ý.
Nghe thấy Lâm Khải Cự đến tố cáo, mày ông ta lập tức nhăn thành một chữ xuyên.
Lâm Khải Cự lập tức đắc ý: “Đại đội trưởng, ông nói xem đứa con gái đó đã gả ra ngoài, còn trở về làm chuyện này, thật sự là không hiểu phép tắc.”
Đại đội trưởng liếc mắt nhìn ông ta: “Trị bệnh cứu người đây là chuyện tốt.”
“Đại đội trưởng, cô ta cũng không phải bác sĩ của đại đội chúng ta, cô ta…”
“Công xã và bệnh viện huyện cũng không phải của chúng ta, không phải vẫn đi khám như thường sao? Có thể khám hết bệnh cho chúng ta tốt hơn bất cứ thứ gì. Cái gì mà đầu cơ trục lợi? Chuyện trị bệnh cứu người có thể là đầu cơ trục lợi sao?”
“Đại đội trưởng, cô ta…”
Lúc này Chu Tự Cường từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa chợt nghe thấy Lâm Khải Cự đang nói xấu Lâm Uyển, anh ta lập tức nổi giận, đạp một cước qua: “Ông đó đồ quỷ già, một ngày không giở trò quỷ thì khó chịu hả? Có phải thiếu đánh hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận