Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 84: Khám bệnh

Sáng sớm hôm sau, cô từ chối khéo khi chú ba và thím ba mời ở lại ăn cơm.
Hiện giờ mẹ Lâm không cần vội vã ra ruộng làm việc, sau khi thức dậy thì đi nấu mì sợi cho con gái, còn muốn làm thêm cả canh hẹ nấu trứng gà, lại chuẩn bị thêm cho Tiểu Quang Minh một phần quả hồng.
Bây giờ mẹ Lâm càng trông Lục Chính Đình càng thích, hận không thể dùng cách thức long trọng nhất để chiêu đãi anh.
Lục Chính Đình và Tiểu Minh Quang rửa mặt rửa tay ngoài sân, sau đó có đứa bé chạy tới đưa thảo dược, anh lập tức đi tới giúp đỡ cân trọng lượng.
Lâm Uyển đi vào phòng nói chuyện với cha mẹ.
“Cha, Lục Chính Đình đưa tiền, bảo cha mau đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nên trị bệnh thì phải trị bệnh, nên uống thuốc thì phải uống thuốc, không thể trễ nải. Ngoài ra, cha đi mua thuốc chống động kinh cho hai anh đi, hai anh con không thể lỡ làng được.”
Sắc mặt cha mẹ Lâm lập tức thay đổi.
Mẹ Lâm xua tay: “Uyển Uyển, không thể thế được. Vốn dĩ mẹ chồng con có phải người dễ sống chung đâu, con mà cứ trợ cấp cho gia đình thế này thì con lấy cái gì để sống?”
Bản thân đã bị kéo xuống, không thể để kéo cả nhà con gái xuống được.
Nhà có một người bệnh chữa mãi không khỏi thì đã là một cái động không đáy rồi, huống hồ trong nhà có hai người.
Lâm Uyển lấy ra một xấp tiền thêm một xấp phiếu lương thực, tổng cộng là một trăm tệ, cô để lên bếp: “Mẹ, mẹ nhận đi, để cha chuẩn bị một lát, ăn xong thì xuất phát luôn.”
Có hệ thống bên người, sau này cô sẽ không thiếu tiền nữa, cô sẽ trả cho Lục Chính Đình rất nhiều rất nhiều tiền.
Sở dĩ tối qua cô không nói, cô sợ cha nghĩ nhiều mà tối không ngủ được.
Hai vợ chồng còn đang từ chối. Họ muốn dạy con gái rằng không được nghĩ tới việc trợ cấp cho gia đình mẹ đẻ, để tránh mẹ chồng quở trách.
Kết quả Lâm Uyển trực tiếp nhảy tới kêu ông lập tức xuất phát.
Cha Lâm vô thức trả lời: “Gấp quá.”
Lâm Uyển: “Không có gì là gấp cả, ăn xong cơm, cha đến xin giấy giới thiệu, đem theo hồ sơ bệnh án trước đây của anh con, thêm cả của cha nữa, đi kiểm tra cho tử tế, lấy ít thuốc dùng đúng bệnh.”
Cha Lâm mím môi lẩm bẩm, không nghĩ đến con gái ông lại có ngày hiểu chuyện như thế.
Mẹ Lâm cũng bắt đầu rơi nước mắt.
Lâm Uyển: “Không đi không được. Cha, cha nghĩ mà xem, vốn dĩ bệnh của cha không phải bệnh nặng nhưng vì không có tiền trị bệnh nên bệnh càng ngày càng thêm nặng. Đây không phải là đau đầu bị cảm từ từ rồi hết, loại bệnh này càng kéo dài càng thêm nặng thôi. Bệnh vặt sẽ thành bệnh nặng, sau này có tiền cũng không chữa được.”
Nếu như thực sự biến thành bệnh nan y, đến lúc đó hệ thống chưa sửa chữa xong, cô cũng lực bất tòng tâm thì phải làm sao?
Cha Lâm nghĩ đến sức khỏe của mình, nếu như bản thân mà chết thì vợ và hai đứa con trai… Ông không dám nghĩ nữa!
Mỗi lần nghĩ là toàn thân bị bóp nghẹt, tuyệt vọng.
“Được!” Ông gật đầu: “Con gái hiếu thuận, cha, cha đi xem thế nào. Trị bệnh. Tiền thì…” Ông cũng không dám đánh cược có thể trả lại.
Lâm Uyển đáp: “Cha cứ tiêu. Lục Chính Đình ủng hộ con, mẹ anh ấy không quản được. Sau này con kiếm được tiền rồi, cha mẹ chỉ việc tiêu thôi.”
Cha Lâm nghe giọng điệu của cô thì biết con rể đối xử tốt với con gái mình, thở phào nhẹ nhõm, lại rất cảm động, tiện thể dặn dò con gái: “Uyển Uyển, con rể là một người tốt. Mặc dù… có chút khiếm khuyết, chúng ta cũng không nên nói gì. Con phải đối xử thật tốt với thằng bé nhé.”
Mẹ Lâm nói thẳng thắn hơn: “Đừng để đến lúc cái tên khốn nạn Lục Chính Kỳ kia trở về, con lại rơi vào hồ đồ.”
Lâm Uyển: Đây đúng là cha mẹ vợ ruột mà.

Nếu cha mẹ đã đồng ý, Lâm Uyển lập tức đi theo cha đến đại đội lấy giấy giới thiệu, nói rõ với đại đội về tình hình để xin mấy ngày nghỉ phép.
Cha Lâm muốn đến bệnh viện huyện khám bệnh, Lâm Uyển không đồng ý, yêu cầu ông nhất định phải đến bệnh viện lớn trên tỉnh kiểm tra. Sau khi kiểm tra có cơ sở, có thể mua một số loại thuốc điều trị đúng bệnh, sau này chuyển tiền để bệnh viện gửi thuốc về theo đường bưu điện là được.
Làm xong giấy giới thiệu, về nhà thu dọn một chút, sau bữa sáng cha Lâm vẫn lưu luyến không rời mà xách túi vải lên đường.
Vừa hay trong thôn bọn họ có một chiếc xe ngựa đi lên huyện lấy phân bón, ông có thể đi nhờ xe đến huyện rồi lại ngồi xe lửa là được, lúc còn trẻ ông đã đi ra ngoài, cũng từng đi đến thành phố, không phải kiểu người chưa từng ra khỏi cửa nên câu thúc ngại ngùng gì đó, người trong nhà cũng không cần lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận