Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 195: Khen ngợi

Vương Thịnh Vận nghe xong thì xúc động nói: “Tôi tự xưng là người biết châm cứu nhưng mấy huyệt vị dùng để chữa bệnh sốt rét này, nói thật thì tôi cũng không biết. Đồng chí Lâm Uyển, chí công vô tư, đáng để chúng ta học tập!”
Dù sao cũng là viện trưởng, hô hào chút khẩu hiệu là điều nên làm.
Lâm Uyển nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt, nhóm lãnh đạo hết lời khen ngợi cô, còn nhớ kỹ cô.
“Bác sĩ Lâm, mong cô đến thôn chúng tôi chỉ đạo công tác phòng dịch để chúng tôi có nhiều cơ hội được thỉnh giáo cô.” Những bí thư, bác sĩ chân trần của các đội khác nhao nhao mời cô.
“Được mọi người tin tưởng, tôi nhất định sẽ càng thêm nỗ lực!”
Thế là mỗi ngày Lâm Uyển đều cưỡi ngựa đến những đại đội lân cận, tiến hành luân phiên chỉ đạo, mỗi lần đi là lại thu được dăm ba thứ, có đại đội cho mì sợi, có đội đưa thịt, còn có đội cho bông vải hoặc là vải thô mà thôn đó dệt nên, có khi còn nhận được dầu đậu phộng.
Chẳng bao lâu sau vụ mùa thu hoạch đầu tiên đã tới, các xã viên cần tập trung sức lực để thu hoạch hoa màu. Công tác phòng dịch đã đi vào quỹ đạo nên có thể từ từ tiến hành, sau này tiếp tục duy trì là được.
Vốn dĩ các bác sĩ chân trần không thể thoát ly nhiệm vụ sản xuất, họ đều cần lao động nhưng bây giờ bộn bề công việc, nghề làm nhang muỗi cũng không thể ngừng, hơn nữa Lâm Uyển còn phải đến Lâm Gia Câu bắt mạch thế nên cô không cần xuống ruộng khiến nhóm người như bà Lục ghen tị đỏ cả mắt.
Ăn tối xong, điều đầu tiên theo thường lệ ông Lục hay làm là xách theo tẩu thuốc ra ngoài tìm các anh em nói chuyện hút thuốc.
Bởi vì Lục Chính Kỳ cũng là cán sự ở công xã nên ăn cơm xong anh ta phải bàn bạc chuyện vụ mùa với đại đội và các cán bộ khác.
Anh cả Lục bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, thu hoạch vụ mùa vô cùng mệt, vừa về đến nhà đã vào thẳng phòng nằm chẳng còn muốn động đậy gì nữa.
Lục Chính Đình ngồi trong sân khắc đồ chơi cho Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang, Lục Minh Lương muốn có một thanh đao nhỏ còn tiểu Minh Quang lại muốn một thanh kiếm nhỏ.
Lâm Uyển nói với chị dâu cả và chị dâu hai rằng ngày mai cô muốn cùng Lục Chính Đình về nhà mẹ đẻ.
Gần đây cô cũng thường về nhà mẹ đẻ, dù sao cô cưỡi ngựa cũng rất tiện nhưng mấy hôm nay Lục Chính Đình lại không về cùng. Nhà mẹ cô sửa xong, giờ muốn bày mâm tiệc mừng, bên phía cha mẹ Lâm đều rất thích Lục Chính Đình nên nhất định muốn anh tới.
Hai chị dâu vui vẻ nói: “Nhà thông gia xây nhà mới, cuộc sống sau này càng ngày càng tốt, có hy vọng.”
Lâm Uyển cũng vui vẻ nói với hai người chị dâu: “Chỉ cần chúng ta làm việc thật tốt, qua hai năm nữa chúng ta cũng xây nhà mới. Tranh thủ đổi thành mái ngói luôn.”
Bây giờ nhà vẫn làm bằng tường đất đệm cỏ, dễ bị mưa dột.
Hai người chị dâu tràn đầy mong chờ, tinh thần hăng hái, sắp xếp mọi thứ để mau chóng đi làm ca đêm.
Lúc họ nói đến đây, bà Lục đang núp ở một bên nghe lén, càng nghe càng thấy không đúng.
Sao nhà họ Lâm lại xây được nhà mới? Nhà toàn người ốm yếu bệnh tật, ông ta lấy gì mà xây nhà?
Không cần hỏi, chắc chắn là dùng tiền của con trai bà ta!
Bà Lục lập tức bạo phát, bà ta chạy ra nhìn chằm chằm Lâm Uyển, tức giận đến toàn thân run rẩy, đôi môi cũng run bần bật, nói không nên lời.
“Cô, các cô, một phân tiền các cô cũng không để cho cha mẹ dùng, cầm hết về nhà mẹ đẻ rồi phải không, người con dâu hư đốn này, đồ ăn cây táo rào cây sung, cái đồ khuỷu tay hướng ra bên ngoài, cái đồ hung ác độc địa!” bà ta vừa mắng vừa khóc, tựa như chịu sự ủy khuất gì ghê gớm lắm.
Chị dâu lớn và chị dâu hai bị dọa đến hoảng, một trái một phải kéo Lâm Uyển đi, định bụng đưa cô cùng đến đại đội.
Lúc này anh cả Lục đã trở về, Lục Chính Kỳ còn ở nhà, thế lực của bà Lục lớn mạnh hơn nhiều, các cô sợ Lâm Uyển chịu thiệt.
Lâm Uyển tỏ ý để hai chị dâu đi làm việc, cô sẽ không có chuyện gì đâu.
Bà Lục, anh cả Lục, Lục Chính Kỳ cộng thêm ông Lục, với mấy người như vậy chỉ đủ bản lãnh tác oai tác quái trong nhà, bắt nạt chị dâu lớn và chị dâu hai thôi, bọn họ có thể nháo đến đại đội sao?
Bây giờ cô là bác sĩ chân trần của đại đội, còn được đăng ký ở công xã, cô cũng có chút tiếng tăm quanh đại đội, bọn họ dám khi dễ cô?
Ha hả, nực cười.
Trừ phi Lục Chính Kỳ muốn bỏ công việc mới tìm được của anh ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận