Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 238: Bị đánh 1

Lăn một vòng xong, Lâm Uyển nằm sấp trên người anh, có chút xấu hổ, cô cắn môi muốn đứng lên lại bị anh ôm lấy không cử động được.
Đôi mắt đen của anh u ám, anh nhìn cô với một ánh mắt sâu thẳm: “Lâm Uyển, em thế này… Anh không chịu được.” Giọng nói cũng trầm đi, khàn khàn lại trầm thấp, vô cùng gợi cảm.
Lâm Uyển: “…” Anh trai nhỏ, anh thế này thì ai mà có thể chịu được hả, aaaaa…
Thanh máu đã cạn…
Đến cùng sự tự chủ của Lục Chính Đình cũng không phải nói láo, mặc dù nói sắp chịu không được nhưng lúc sự tự chủ đang đứng bên mép vực thẳm sắp sụp đổ, lý trí của anh đã được tìm về.
Lâm Uyển thần tốc trải lại đệm chăn như ban đầu, một cái đặt đầu giường gần lò sưởi một cái để cuối giường, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Lục Chính Đình: “...”
Anh nhìn gương mặt đỏ thắm của cô muốn nói gì đó Lâm Uyển đã thổi đèn rồi nhanh chóng nằm xuống.
Lúc thổi đèn hai người vẫn là ngủ riêng, Lục Chính Đình nằm bất động, Lâm Uyển nhắm mắt lại kết nối với hệ thống học tập mô phỏng kỹ thuật Kim Châm Bát Ế.
999 trêu ghẹo cô: “Ôi chao, ký chủ thật là một bác sĩ chăm học tiến tới!”
Lâm Uyển: “Tôi là một cỗ máy học tập không có cảm xúc.”
999 cười cực kỳ sảng khoái.
Đợi Lâm Uyển ngủ, giữa hai người tựa như có lực hấp dẫn lẫn nhau, cô lăn vào trong lòng ngực anh, mà anh mặc dù đang trong giấc mộng cũng có thể tự nhiên mở rộng vòng tay tiếp đón cô.
Thế là sáng sớm lúc Lục Chính Đình tỉnh lại phá lệ hài lòng, cả trái tim đều lân lân, anh ôm cô nhìn hàng mi dày và sống mũi cao thẳng của cô, thấy cô sắp dậy bèn nhắm mắt lại vờ ngủ.
Mà Lâm Uyển thức dậy phát hiện thế mà mình lại ngủ trong ngực Lục Chính Đình, vậy là xấu hổ lặng lẽ chuồn đi, bò lại vào ổ chăn của mình, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lục Chính Đình mở mắt ra: “Chào buổi sáng.”
Mặc dù không nghe được nhưng anh rất thích nói lời chào buổi sáng với cô.
Lâm Uyển duỗi người ngáp một cái, lấy tay vén mấy sợi tóc tán loạn, không nhìn anh: “Buổi sáng tốt lành!”
Cô thần tốc mặc quần áo rồi xuống đất rửa mặt, cầm chổi quét quét khoảng trống trước cửa.
Không lâu sau Kim Hướng Đông cũng dậy, đầu anh ta rối bời như ổ gà, vừa ngáp vừa cài cúc áo, vì không đeo kính mà suýt chút nữa đã đâm vào bệ nước trước cửa.
Lâm Uyển nhắc nhở anh ta: “Bác sĩ Kim cẩn thận.”
Anh ta kịp thời phanh lại, lấy ra cặp kính gãy trong túi áo ngực trái reo đeo lên, lúc này mới thấy rõ Lâm Uyển và bệ nước.
Hai tay anh ta chấp thành chữ thập đứng trước bệ nước lạy một cái, nói với Lâm Uyển: “Tôi đi gánh nước, cô nấu cơm.”
Lâm Uyển: “Buổi chiều rồi gánh, tối hôm qua Chính Hành đã gánh rồi.”
Bác sĩ Kim xoay người qua nhìn lu nước, quả nhiên tràn đầy, anh ta gãi gãi đầu: “Được thôi.”
Lâm Uyển phát hiện trạng lúc buổi sáng lúc ngủ dậy anh ta có hơi ngốc, so sánh với lúc làm việc lúc tưởng như hai người khác nhau.
Lục Chính Đình ngồi lên xe lăn ra rửa mặt, anh chào hỏi với bác sĩ Kim rồi thuận tiện hỏi mấy cái vấn đề bên Tây y. Đối với việc làm bác sĩ, Lục Chính Đình không mấy hứng thú nhưng lại rất thích nghiên cứu mấy loại thảo dược đó, lúc trước có mượn chỗ bác sĩ Kim mấy quyển sách Tây y, một quyển trong số đó có giải thích về các loại thuốc tây thường dùng.
Bọn họ đi thảo luận vấn đề, Lâm Uyển thì đi làm bữa sáng.
Ăn sáng xong, Lục Chính Đình đến đại đội xử lý văn kiện và công việc kế toán, Lâm Uyển thì đến phòng y tế, chỉ cần không có người đến xem bệnh thì cô có thể bận rộn chọn dược liệu, chế biến dược liệu, pha chế thuốc, còn phải xếp tới thời gian học tập mô phỏng.
Cô giả vờ đọc sách ngủ gật rồi tiếp vào hệ thống mô phỏng, chợt nghe thấy bác sĩ Kim gọi cô.
Bác sĩ Kim: “Cô có khách tới kìa.”
Lâm Uyển vội vàng đứng dậy ra ngoài thấy Chu Tự Cường đánh xe lừa chở theo mẹ cô, Tiểu Minh Quang và một số dụng cụ đến.
Đôi mắt Tiểu Minh Quang nhìn thấy cô lập tức sáng lên, đưa tay với cô.
Lâm Uyển vội vàng ôm cậu bé xuống, ngạc nhiên nói: “Mẹ, anh Cường Tử, sao mọi người lại đến đây?”
Chu Tự Cường đỡ mẹ Lâm xuống xe: “Em quay về gấp quá làm thím lo lắng nên nhờ anh chạy đi hỏi thăm một chút. Sau khi anh nghe ngóng được hai đứa ra riêng thím bèn gọi anh giúp kéo mấy thứ dụng cụ cho em.”
Lúc Lâm Uyển gả chồng không có đồ cưới gì, sau này mẹ Lâm lấy về mấy món đồ từ chỗ bác cả Lâm, bán tủ đầu giường cho nhà chú ba. Bây giờ bà đem đến cho con gái cái tủ quần áo tốt nhất một bằng gỗ du, ngoài ra còn có hai cái vạc, một cái nồi, hai cái sọt, dao rồi xẻng, bát và cái bầu chất đầy cả xe.
Mẹ Lâm giải thích: “Mẹ đưa tiền cho Cường Tử mua giúp nồi nấu còn mấy cái khác đều là chỗ chú ba con, mấy người bí thư, rồi có nhà bà Lưu và mấy người khác cho nữa. Ôi, quên mất còn có trứng gà với đồ ăn, mì nữa.”
Ai cũng biết lúc ra riêng thiếu nhất là lương thực, vì vậy Chu Tự Cường, mấy người bí thư cho Lâm Uyển ba mươi cân lúa mạch, một trăm cân bắp ngô, có mấy món này là có thể cầm cự đến sang thu.
Lâm Uyển rất cảm kích: “Mẹ, mẹ không có nói với đại đội trưởng chúng ta lấy tiền mua sao?”
Mẹ Lâm cười nói: “Nói rồi, cha con nói lấy công điểm đổi, nhà ai cũng khó khăn, mẹ cũng không muốn lợi dụng người ta.”
Một khi cuộc sống dần dần tốt hơn, con trai và chồng có cơ hội xem bệnh, mẹ Lâm không muốn lợi dụng người khác dù chỉ là một ít.
Lâm Uyển lại hỏi mấy câu về cha và hai anh trai.
Mẹ Lâm: “Cha con lo lắng con ra riêng, ông biết mẹ nhớ thương con nên để mẹ tới thăm còn ông thì ở nhà chăm sóc cho mấy anh con.” Từ lúc còn trẻ cha Lâm đã là người thương vợ thương con.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa khuân đồ, Tiểu Minh Quang đi tìm Lục Chính Đình chơi, bác sĩ Kim cũng lại chào hỏi giúp đỡ khuân đồ vật.
Bác sĩ Kim trông thấy có nồi, lén lút nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, chúng ta là một nhóm sẽ không thay đổi chứ?”
Lâm Uyển cười nói: “Không thay đổi không thay đổi, chỉ cần ngày nào bác sĩ Kim còn trong thôn Đại Loan ngày đó chúng ta vẫn sẽ cùng ăn chung.”
Bác sĩ Kim yên tâm, tiếp tục ra ngoài khuân đồ.
Chu Tự Cường nhìn thấy, tới hỏi Lâm Uyển: “Uyển Uyển, anh ta làm gì vậy, gì mà lén lén lút lút.”
Lục Chính Đình người ta còn ở kế bên kìa, sao anh ta dám thì thầm to nhỏ với Lâm Uyển?
Lâm Uyển nói cho anh ta biết bác sĩ Kim không biết nấu cơm.
Mẹ Lâm nghe vậy cười nói: “Không biết làm cơm vậy sao không tranh thủ thời gian kết hôn đi. Làm bác sĩ đấy à, muốn kết hôn chỉ là chuyện trong vài phút.”
Lâm Uyển: “Anh ấy đến từ thành phố lớn.”
Mẹ Lâm ồ một tiếng, vậy người ta chắc sẽ trở về, đương nhiên sẽ không kết hôn ở đây.
Chuyển đồ xong, Lâm Uyển để Chu Tự Cường tháo xe lừa, dắt con lừa với ôn nhu nhốt chung một chỗ, cùng nhau ăn cỏ.
Ba người Lục Chính Đình ngồi ngay trong viện nói chuyện, Tiểu Minh Quang đưa cho anh một cây ná cao su.
Lục Chính Đình khen: “Cây ná cao su đẹp lắm.”
Tiểu Minh Quang chỉ vào Chu Tự Cường, ý bảo là anh ta cho.
Lục Chính Đình gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé hươ hươ về phía Chu Tự Cường: “Cảm ơn cậu.”
Tiểu Minh Quang mím môi cười nhét ná cao su vào trong quần, chỉ ra bên ngoài muốn đi tìm Lục Minh Lương chơi.
Lục Chính Đình: “Đợi lát nữa anh sẽ đến.” Mỗi ngày Lục Minh Lương đều sẽ đến giao thảo dược, nhân tiện ở lại chơi luôn.
Tiểu Minh Quang bèn kiên nhẫn chờ, đi dạo vòng vòng trong sân, đi thăm lán cỏ này nọ. Đầu cậu bé lớn thân thể lại nhỏ chân cũng ngắn, bước đi còn mang theo non nớt và vụng về của một đứa trẻ, nhưng cậu đi rất ung dung chậm rãi ổn định, rất ít khi ngã.
Mẹ Lâm giúp đỡ Lâm Uyển trông nom việc nhà, chỉnh lý phòng ốc, nhà vốn đã nhỏ rồi, giờ đây chất thêm tủ quần áo vào, thêm một cái bàn, giường lập tức đầy ắp.
Mấy cái chậu sành bình thì đặt ở bên ngoài, mấy cái quan trọng hơn thì để trong phòng bếp của bác sĩ Kim.
Loay hoay xong, hai mẹ con ở trong phòng thì thầm, bà căn dặn Lâm Uyển: “Sau khi chia nhà hai vợ con phải sống hòa thuận với nhau đó nghe chưa, con rể là một đứa tính tình hiền lành, con nên quan tâm nó một chút. Bên cha mẹ chồng chỉ cần không nháo nhào ra ngoài là được, đừng để người ta đàm tiếu, cũng không rảnh đâu mà nhận cơn tức không đâu.”
Lâm Uyển cười nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con là một nàng dâu nổi tiếng hiếu thuận trong thôn mà.”
Mấy ngày trước đóng xong cái lán cỏ cô còn cố tình đi mời ông Lục với bà Lục tới dùng cơm kìa. Kết quả bọn họ cho là cô muốn mượn lương thực hay nhờ họ hỗ trợ làm việc, cứ thế không chịu đến. Chẳng những bọn họ không đến mà bà Lục còn không cho mấy người anh hai Lục đến giúp đỡ.
Đàn ông không được phép đến thì cũng được đi, vậy mà bà Lục với Lục Tâm Liên còn uy hiếp chị dâu cả Lục với mấy đứa nhỏ cũng không được phép đến gần cô, nếu như bị họ biết được dám lén lút qua lại thì sẽ bị đánh gãy chân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận