Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 461: Vấn đề

Mẹ Lâm cảm thấy bản thân các cô vui, cũng không có gì không tốt, nhưng bà cho rằng con trai lớn có thể từ từ, còn tình trạng của con trai thứ không tệ, nếu như kết hôn, cũng không phải không thể. Nhưng bà không muốn tự mình quyết định, cho nên vẫn bàn bạc với con gái một chút.
Bây giờ Lâm Uyển nói tốt nhất là đợi thêm, hơn nữa kết hôn rồi cũng không thể sinh con, trong lòng bà rất thất vọng, lại nghĩ cho dù không cần con cái, vậy có người vui lòng ở bên con trai làm bạn cũng được. Bằng không đợi mình và ông bạn già sau trăm năm về tây thiên, hai đứa con trai không người làm bạn, cô đơn đến hết đời, cũng thật quá đáng thương.
Lâm Uyển nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, thêm hai năm nữa, anh cả và anh hai đều tốt hơn rất nhiều, vẫn có thể kết hôn.”
Nếu như không giấu diếm bệnh tình, đối phương lại bằng lòng gả cho, vậy cũng không phải không thể, nhưng sinh con sợ là không được, không biết có có mấy người bằng lòng kiên trì nữa.
Mẹ Lâm vô cùng tin tưởng Lâm Uyển, cảm thấy cô nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho hai anh trai, dù sao hai người họ cũng đã được xem là bò lên khỏi vũng bùn so với trước đây, giống như một người bình thường.
“Uyển Uyển, cha mẹ cũng cảm ơn con rất nhiều, nếu không có con…” Bà nắm tay Lâm Uyển: “Cha con đã… không khỏe lên được, càng đừng nói đến hai anh con.”
Lâm Uyển cười đáp: “Mẹ, mẹ nói gì thế, mọi người là người thân của con, cho dù chỉ có một chút biện pháp thôi, còn có thể không thử được sao? Yên tâm đi, con sẽ nghĩ nhiều cách hơn, nhất định sẽ giúp anh cả, và anh hai sinh hoạt giống như người bình thường.”
Cô nhất định sẽ càng chăm chỉ hơn, tích lũy càng nhiều điểm y đức hơn, đến lúc đó sẽ chữa khỏi bệnh động kinh cho các anh cô.
Đang nói chuyện, thì thím ba Lâm ở bên ngoài gọi, hô một tiếng rồi đẩy cửa vào.
Mẹ Lâm lập tức đáp một tiếng, nhỏ giọng nói với Lâm Uyển: “Thím ba con vẫn chưa mang thai, cũng gấp lắm rồi, con xem thế nào an ủi thím ấy một chút.”
Lâm Uyển và mẹ Lâm cùng nhau xuống đất đón thím ba vào nhà.
Thím ba Lâm mang thêm một ít trứng gà qua: “Uyển Uyển, dáng không tệ nha, bây giờ không khó chịu nữa rồi chứ?”
Lâm Uyển nói lời cảm ơn: “Không sao, lúc này đã ổn định rồi, thím ba ngồi đi.”
Thím ba Lâm ngồi xuống, thở dài: “Cháu gái, cháu nói xem có phải sau này thím không thể mang thai được không?”
Bà ấy chỉ có hai đứa con gái, còn muốn sinh thêm hai đứa con trai nữa, bà ấy cũng tính là người trọng nam không khinh nữ, dù sao bây giờ con gái cũng lớn rồi, sau này có con khác còn có thể giúp chăm con.
Thời đại này, nếu như nhà ai không có con trai, đi đâu cũng có cảm giác thấp hơn người ta một bậc, cho dù người ta không chê cười ngoài mặt, nhưng trong lòng mình vẫn cảm thấy thấp hơn một bậc. Bằng không trước đây Triệu Toàn Mỹ cũng sẽ không cứ mở miệng khép miệng là nói gì mà hai đứa con gái để cháu trai lo liệu việc gia đình, mỗi lần bà ấy về nhà mẹ đẻ, không ít người cũng hỏi này hỏi nọ.
Nhưng chuyện này, Lâm Uyển cũng không có cách.
Trước đây thím ba Lâm kêu cô kiểm tra xem tại sao vẫn không mang thai, bà ấy cảm thấy mình đã sinh hai đứa con gái, vậy chứng tỏ cơ thể của mình và chồng đều không có vấn đề gì, chắc hẳn có thể sinh tiếp, rốt cuộc là tại sao bây giờ lại không mang thai được?
Lâm Uyển cũng đã từng bắt mạch, kiểm tra cho bà, cơ thể của thím ba khỏe mạnh, cũng không có các vấn đề như tắc ống dẫn trứng, cũng không có u nang buồng trứng, u xơ tử cung, khoang chậu viêm.
Nếu cơ thể bên nữ đã khỏe mạnh, nhưng vẫn luôn không mang thai, vậy đó chính là vấn đề của đàn ông. Lâm Uyển nói với thím ba Lâm, kêu chú Lâm đi làm kiểm tra, có khả năng là vấn đề của ông ấy. Nhưng sau khi chú ba Lâm biết, suýt chút nữa thì trở mặt với thím ba Lâm. Nhiều năm như vậy rồi hai vợ chồng đều chưa từng cãi nhau, vì chuyện này mà mấy ngày trời chú ba Lâm không nói chuyện với bà ấy.
Theo quan điểm của bọn họ đàn ông không được, không thể sinh con, quả thực chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của đàn ông.
“Tôi đã có hai đứa con gái, mà còn nói tôi không được, không thể sinh nổi sao? Đàn bà toàn nghi ngờ vớ vẩn, mình vẫn kiểm tra, uống thuốc đều đặn đấy chứ.” Chú ba Lâm lén lút oán trách vợ mình, ngược lại không dám nói Lâm Uyển thế nào.
Chú ba Lâm không phối hợp kiểm tra, chắc chắn bản thân mình có thể, chỉ là vấn đề của thím ba Lâm. Thím ba Lâm cũng không có cách, lặng lẽ kêu Lâm Uyển kê thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận