Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 402: Đủ tư cách

Chu Tú Phong: “Cháu cũng hiếu kỳ, không cần sau này, không phải có một cuộc phẫu thuật bệnh đục tinh thể được sắp xếp vào năm ngày sau sao?”
Có thể đưa ra, hai ngày này thì chuẩn bị.
Bác sĩ Chu cảm thấy rất hứng thú, muốn đích thân nhìn xem, bảo Chu Tú Phong lát nữa đi sắp xếp.
Mấy bác sĩ nói tới khí thế ngất trời, tuy rằng bình thường hai bác sĩ già làm việc nghiêm túc, lúc này lại giống với thanh niên vô cùng sôi nổi.
Hồ Hướng Dương có hơi sợ bác sĩ Chu, lúc này thấy ông ấy thân thiết với Lâm Uyển như vậy, trong lòng lại càng bội phục cô. Anh ta còn là người có quan hệ, chú Chu cũng không có biểu cảm gì với anh ta, nếu không phải anh ta dốc sức vô cùng nỗ lực học tập theo bác sĩ Kim và Lâm Uyển, tối hôm qua khi chú Hoàng và chú Chu kiểm tra anh ta, anh ta đã bị đuổi ra ngoài, bữa cơm này càng đừng nghĩ tới ăn ké.
Anh ta lặng lẽ nhìn Lục Chính Đình, suy nghĩ cả một bàn chỉ hai người bọn họ không nói chen vào được, không biết Lục Chính Đình có thể không yên bất an trong lòng thế nào hay không?
Anh ta thấy sắc mặt Lục Chính Đình như thường, thân hình trầm ổn, cũng không có giống như mình bởi vì khẩn trương mà thường thường hoảng hốt lên. Hơn nữa khi người ta ăn cơm thật sự nghiêm túc, còn có thể gắp thịt cho Lâm Uyển.
Trên đường đi bác sĩ Hoàng chuyển đề tài tới trên người Lục Chính Đình, trò chuyện với bác sĩ Chu về chân của anh, khen anh kiên cường, khen y thuật của Lâm Uyển tốt, sau đó lại nói đến phục kiện của Lâm Uyển.
Bác sĩ Chu cũng cảm thấy rất hứng thú, đang nói, Hồ Lệ Na đi tới gần. Cô ta đã ở bên cạnh nhìn lén rất lâu, thấy Lâm Uyển cùng hai vị chủ nhiệm tán gẫu đến khí thế ngất trời, cô ta ghen tị muốn chết.
Xem ra chờ huấn luyện kết thúc Lâm Uyển có thể ở lại bệnh viện huyện làm việc.
Tuy rằng cô ta cũng là vào bằng quan hệ, nhưng quan hệ của cô ta không vững chắc giống như Hồ Hướng Dương, hiển nhiên không có giao tình thâm sâu như thế với bác sĩ Hoàng và bác sĩ Chu. Thái độ của bác sĩ Hoàng đối với cô ta vẫn hiền lành, bác sĩ Chu thì có chút cao lãnh.
Điều quan trọng là cô ta học không được, bác sĩ Chu chán ghét nhất loại người tâm cao ngất, lười như heo.
Hồ Lệ Na điều chỉnh tâm trạng, lấy ra vẻ mặt và giọng điệu nhiệt tình tới, hưng phấn nói: “Bác sĩ Hoàng, bác sĩ Chu, mọi người đang nói chuyện gì mà náo nhiệt thế, cháu cũng học nữa.” Cô ta nói xong thì ngồi xuống bên cạnh Hồ Hướng Dương.
Bác sĩ Chu liếc mắt nhìn cô ta một cái, ôn hoà nói: “Cháu bận chuyện của cháu đi, nghe cũng nghe không hiểu, học cũng học không xong, đừng tốn thời gian vô ích.”
Hồ Lệ Na lập tức xấu hổ đến mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa rơi nước mắt, bác sĩ Chu cũng quá không khách khí với cô ta.
Cô ta vẫn không dám nổi giận, cứng rắn nặn ra một nụ cười: “Vậy cháu đi trực ban trước đây, mọi người nói chuyện đi.” Cô ta nhanh chóng chạy đi.
Bác sĩ Chu lại nhìn về phía Hồ Hướng Dương: “Kẻ không cố gắng, cho dù chỗ dựa vững chắc như núi, ai cũng vô dụng.”
Hồ Hướng Dương vội vàng tỏ thái độ chính mình sẽ cố gắng chăm chỉ học tập.
Bác sĩ Hoàng: “Học tập theo bác sĩ Lâm cho tốt.” Sau đó lại mở ra hình thức quảng cáo thương mại: “Bác sĩ Lâm thật sự là một bác sĩ mà có linh tính và thiên phú nhất mà chú từng gặp.”
Lâm Uyển xấu hổ bảo là ông ấy gặp quá ít người, dù sao người được thổi phồng là bản thân cô.
Lục Chính Đình múc một chén canh cho cô, bảo cô vừa ăn canh vừa tiêu hóa những lời khen ngợi này, tránh cho cô ngượng ngùng.
Lâm Uyển có thể thảo luận y thuật thảo luận thứ khác với người ta, chỉ là không chịu nổi người ta khen cô, hơn nữa hai bác sĩ lâu năm đều đang khen cô, còn lấy cô làm tấm gương đả kích người khác, cô lại càng thêm xấu hổ.
Chu Tú Phong nhìn ra cô xấu hổ, nhanh chóng nói: “Đồ ăn đều lạnh rồi, còn nhiều như thế, chúng ta mau mau ăn đi, buổi chiều còn có cuộc phẫu thuật nữa.”
Bác sĩ Chu: “Tiểu Lâm cháu ăn nhiều một chút, xem cháu gầy này. Chậc, cũng là đứa nhỏ đáng thương, nông dân nuôi heo lại không được ăn thịt heo, nếu không cháu dứt khoát đến huyện là được rồi, cứ tới khoa của bọn chú.”

Bác sĩ Hoàng lập tức nói: “Vì sao phải đến ngoại khoa của các ông? Bác sĩ Lâm am hiểu nhất là trung y bắt mạch, đương nhiên nên đến chỗ của tôi.”
Ông ta nhìn về phía Lâm Uyển cười nói: “Bác sĩ Lâm, nếu cháu muốn đến bệnh viện huyện, bọn chú có thể giúp cháu xin với bệnh viện, dựa vào y thuật của cháu hoàn toàn đủ tư cách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận