Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 556: Nghi ngờ 1

Tuy rằng chú ba thím ba gấp rút gắng sức sinh con trai, có thể nói hai vợ chồng cũng không có trọng nam khinh nữ quá rõ ràng. Hai đứa con gái lớn làm việc ở đại đội, không cần xuống ruộng, mới sinh một đôi trai gái, con trai lớn hơn một chút, con gái lại nhỏ bé yếu ớt hơn, thím ba chủ yếu đút sữa cho con gái nhỏ, con trai sớm đã bắt đầu uống cháo gạo.
Bởi vì chuyện này, Lâm Uyển cũng rất có ấn tượng tốt với bọn họ, bình thường cũng không ít lần hỗ trợ điều trị thân thể, giúp đỡ bọn họ kiếm tiền cùng đại đội.
Một nhà bọn họ vô cùng cảm kích Lâm Uyển, đương nhiên hết sức thân thiết với cha Lâm mẹ Lâm.
Dù sao toàn bộ thôn đều biết đi theo bác sĩ Lâm cuộc sống sung sướng, chỉ có cả nhà bác cả Lâm hối hận không thôi, đáng tiếc bây giờ dù cho giải thích thế nào Lâm Uyển cũng quyết tâm không ăn thua gì, vẫn không chịu thân thiết với bọn họ, cũng đủ khiến Triệu Toàn Mĩ bọn họ ở nhà khó chịu.
Bởi vì gia đình Lâm Uyển tới bằng xe ngựa quá nhỏ, không ngồi được nhiều người như vậy, Lâm Tụ đến đại đội tìm Chu Tự Cường, xem anh ta có trở về không, bảo anh ta ngày mai đánh xe ngựa đưa bọn họ.
Anh ta trò chuyện với Chu Triều Sinh một lúc, chợt nghe thấy tiếng quất roi truyền đến, còn có tiếng quát lớn đánh xe giá giá.
Lâm Tụ khó hiểu nói: “Lửa cháy tới mông hả, mà gấp gáp như thế?”
Trước kia Chu Tự Cường đánh xe cho bọn họ, roi ngựa chỉ là bài trí, cũng sẽ không thật sự quất ở trên người con ngựa, dù sao đều là người yêu quý gia súc.
Rất nhanh, bọn họ chợt nghe thấy tiếng la sốt ruột ở bên ngoài: “Mau! Bác sĩ, Cường Tử bị bệnh! Nhanh chóng chuẩn bị!”
Chu Triều Sinh vừa nghe thế lập tức đeo ống nghe bệnh chạy ra, Lâm Tụ thì trực tiếp về nhà đi tìm Lâm Uyển tới.
Chờ Lâm Uyển và Lục Chính Đình tới phòng y tế, Chu Triều Sinh đã kiểm tra cho Chu Tự Cường xong.
Mùa đông, anh ta bận việc đến đầu đầy mồ hôi, nói với Lâm Uyển: “Viêm ruột thừa cấp tính, phải mổ.”
Lục Chính Đình nói: “Nếu dùng châm có thể kiên trì đến phân viện không?” Mổ ruột thừa cần cấm nước cấm thức ăn, đến phân viện còn phải chờ nửa ngày.
Hơn nữa điều kiện phòng y tế ở Lâm Gia Câu tương đối đơn sơ, tuy rằng có thể làm phẫu thuật đơn giản, nhưng viêm ruột thừa phải mổ bụng, miệng vết thương lớn năm centimet, cần lôi bộ phận bên trong ra cắt bỏ sau đó khâu lại. Nếu khử trùng không triệt để dễ bị lây nhiễm, huống hồ phòng y tế có thể cũng không đủ dụng cụ phẫu thuật. Nếu tùy tiện phẫu thuật, lỡ như xảy ra vấn đề, dù là từ phương diện nào cũng không dễ làm.
Lâm Uyển thấy Chu Tự Cường đau đến sắc mặt vàng như nến, mồ hôi lạnh như hạt đậu to không ngừng lăn xuống, đôi môi cũng tím tái, ôm bụng lăn lộn ý thức đã có hơi không rõ ràng, phỏng chừng đã không còn sức ý chí kiên trì chạy đi nữa.
Cô quyết đoán nói: “Anh ba, anh giúp bác sĩ Chu xử lý người bệnh một chút, chuẩn bị ghế phẫu thuật, em trở về lấy hòm thuốc, bên trong có dụng cụ.”
Lục Chính Đình kinh ngạc nhìn cô, cô mang theo hòm thuốc lúc nào vậy? Sao anh không nhớ?
Không đợi anh nói chuyện, Lâm Uyển đã chạy đi.
Lục Chính Đình chỉ phải thu hồi thắc mắc, trợ giúp Chu Triều Sinh chuẩn bị. Bởi vì trước kia Lâm Uyển cũng thường xuyên đến Lâm Gia Câu khám bệnh, có đôi khi cũng cần tiến hành một vài cuộc phẫu thuật nhỏ, cho nên thuốc mê, thuốc sát trùng bên trong vẫn đủ, bệnh viện huyện cũng đưa một vài dụng cụ khác xuống. Trước mắt có hai con dao phẫu thuật, ba cây kiềm cầm máu, hai cây kéo… Chu Triều Sinh tính toán một lúc, thật ra đối phó một chút cũng gần đủ rồi.
Chu Tự Cường đau đến chết đi sống lại, cắn răng cả người phát run, cũng bất chấp chung quanh là ai, ý thức mơ hồ.
Bởi vì bệnh phát đột ngột lại vô cùng đau đớn, không có thời gian cấm thức ăn cấm nước uống tám giờ, trực tiếp súc ruột xử lý, cũng may bởi vì anh ta không thoải mái ngay cả bữa sáng cũng không ăn, trong dạ dày đã trống rỗng.
Chờ khi bọn họ khử trùng đổi quần áo phẫu thuật cho Chu Tử Cường, Lâm Uyển đạp xe đạp trở về, cô vác một hòm thuốc lớn hơn bình thường một vòng lại đây.
Cô là bác sĩ, vác một hòm thuốc rất bình thường, đám người Chu Triều Sinh không cảm thấy làm sao cả. Nhưng Lục Chính Đình lại chắc chắn khi bọn họ đi ra ngoài, Lâm Uyển không vác hòm thuốc theo, nếu không anh nhất định sẽ nhìn thấy, nhưng bây giờ cô lại lấy ra một cái hòm lớn như thế.
Lục Chính Đình:...
Bạn cần đăng nhập để bình luận