Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 571: Sáng tạo

Lục Nhất gật đầu: “Đương nhiên!”
Lục Minh Quang bảo cậu bé ở trong này chơi, cậu bé lại đến phòng thiết bị nhìn xem. Hiện giờ Lục Chính Đình là tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển dụng cụ y tế cậu bé là phó tổ trưởng, tổ viên khác đều là bác sĩ kiêm nhiệm.
Bọn họ làm rất nhiều chuyện, giúp Lâm Uyển cải tiến dao lá liễu, kiềm cầm máu, kim khâu vân vân, các học sinh đều học tập cô, thói quen sử dụng đương nhiên nhất trí với cô.
Bây giờ cậu bé đang suy nghĩ cải tiến một kiềm cầm máu mới giúp Lâm Uyển, cậu bé muốn kết hợp những dụng cụ này với điện.
Lâm Uyển từng phổ cập khoa học rất nhiều tri thức dụng cụ y tế và y học trên thế giới cho cậu bé, dù cho có vài thứ trong nước không có, cô cũng vì khai thác tư duy của cậu bé mà giảng cho cậu bé nghe. Dù sao hiện giờ cậu bé cũng không biết thủ đô hoặc là bệnh viện lớn khác có hay không.
Ví dụ như kính hiển vi bội số lớn, hình ảnh siêu âm rất cao cấp, máy X quang quét hình, máy chụp cắt lớp vi tính, sự gia nhập của máy vi tính có thể trợ giúp bệnh viện tiến thêm một bước.
Tri thức Lâm Uyển giảng cho cậu bé có vài điều sẽ cao hơn phổ biến hiện này một chút, cũng sẽ không quá cao, tránh cho nghe quá không hợp thông thường.
Trải qua mấy năm tích lũy, kỹ thuật máy tính trong nước cũng có tiến bộ nhất định, hiện giờ đã có loại máy tính nhỏ giải toán với tốc độ đạt mấy trăm vạn lần mỗi giây. Nhưng những cái đó đều ở đơn vị như viện nghiên cứu khoa học vân vân, người bình thường không thấy được. Hơn nữa thao tác không tiện lợi, sử dụng cũng phức tạp, ngoại trừ nhân sĩ thực sự chuyên nghiệp, vốn vô dụng.
Tuy rằng Lâm Uyển không cho Lục Minh Quang trực tiếp quan sát phẫu thuật, nhưng thật ra cậu bé đều biết chuyện gì xảy ra. Cậu bé cảm thấy có đôi khi sức người cầm máu quá chậm, nếu có thể từng bước cầm máu đúng chỗ, sẽ có trợ giúp rất lớn.
Hơn nữa trong phẫu thuật, thị lực của mắt người có hạn, có vài mạch máu mảnh như sợi lông không thấy rõ, hoặc là cơ quan vô cùng phức tạp không có cách nào hạ đao. Nếu phóng to vị trí phẫu thuật, vậy sẽ dễ dàng rất nhiều.
“Anh, cha chúng ta đã về rồi.” Lục Nhất đi theo chị gái đường đường chính chính thăm quan bệnh viện xong, vừa lúc nhìn thấy Lục Chính Đình trở về, lại dùng gậy nhỏ gõ cửa sổ.
Lục Minh Quang khóa kỹ cửa rời khỏi phòng thí nghiệm.
Lục Chính Đình đạp xe trở về từ trong huyện.
Vì thuận tiện làm việc, anh mặc bộ đồ lao động Lâm Uyển thiết kế, trên dưới cùng màu, giày đai lưng, cả người càng thon dài cao ngất, tuấn tú không tầm thường.
Sau khi thân thể anh khỏe mạnh khí chất cả người cũng có thay đổi. Từ trước lạnh lùng tràn từ trong xương cốt, mang theo ba phần tối tăm và lạnh lùng. Hiện giờ anh tự tin mà mạnh mẽ, mặc dù ở ngoài vẫn là sắc mặt lạnh lùng như cũ, khí thế cũng không giận mà uy.
Hai cậu bé chạy tới, nói cho anh mẹ về nhà rồi.
Lục Chính Đình lập tức xoay ghi-đông xe, quay đầu xe về nhà.
Phía sau xe đạp anh còn cột một cái giỏ, bên trong có không ít đồ.
Lục Nhất không nhìn thấy, chọt chọt Lục Minh Quang, bảo anh trai xem.
Đi tới cửa, Lục Chính Đình chống xe đạp xuống, tháo giỏ xuống đặt ở trên mặt đất tùy tiện hai người bọn họ lục lọi, anh lại đến nhà chị dâu cả Lục tìm Lâm Uyển.
Lục Minh Quang ghé vào trên giỏ nhìn nhìn, bên trong có rất nhiều linh kiện, bóng đèn nhỏ, bóng bán dẫn, bóng đèn điện tử, loa nhỏ vân vân, đều là thứ anh từng nói qua.
“Thật tốt quá, chúng ta có thể tự mình lắp ráp .”
Lục Nhất: “Lắp cái gì?” Trong nhà có radio rồi.
Lục Minh Quang cười nói: “Chúng ta có thể lắp một máy nói chuyện đơn sơ, nếu chúng ta ở nhà nói chuyện, mẹ ở bệnh viện có thể nghe thấy. Còn có thể làm một đồng hồ báo thức cho em, nhắc nhở em buổi sáng thức dậy đi học, tránh cho vừa ngủ là cái gì cũng quên.”
Lục Nhất: “… Em không cần.” Chung quanh đây không biết bao nhiêu con gà trống, cả ngày ò ó o phiền chết người, còn có mấy người Lục Minh Thụy sáng sớm không ngủ thức dậy đi theo cha rèn luyện thân thể, lại làm một cái chuông báo nữa, mau tha cậu bé đi.
Lục Minh Quang: “Vậy làm một thiết bị định thời gian, thời gian vừa đến sẽ vang.”
Lục Nhất: “Vẫn là cho anh hai đi.”
Anh hai là Lục Minh Lương, khi cậu bé nấu cơm, nhất là nướng bánh mì cần xem sức lửa, có đôi khi sẽ quên, có thiết bị hẹn thời gian ngược lại dùng tốt.
Lục lọi trong chốc lát, Lục Minh Quang bảo cậu bé hỗ trợ nâng về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận