Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 168: Diễn kịch

Một tay Lục Chính Đình đệm dưới cổ cô, để cô gối đầu lên tay mình, tay kia mò tìm cây quạt hương bồ của cô, tắt đèn xong thì nhẹ nhàng quạt cho cô.
Lúc trước khi ngủ, cô luôn cảm thấy nóng, trán đổ đầy mồ hôi, mùi hương nồng đậm tập kích khứu giác anh.
Anh nhịn không được cúi đầu ấn đôi môi nóng rực của mình lên cái trán sáng bóng của cô…
Ngày hôm sau Lâm Uyển nói với cha mẹ chuyện về nhà chồng trước, đợi mấy hôm nữa lên dầm cô lại đến.
[Lên dầm: là quá trình lắp ráp dầm giữ cao nhất trên nóc nhà]
Dù sao bên đó thảo dược chữa phong thấp mẹ Lâm biết phối, cách làm nhang muỗi cũng có cán bộ đại đội giám sát, Lâm Uyển và Lục Chính Đình về thôn Đại Loan trước.
Mẹ Lâm luộc cho cô mấy quả trứng để cô đem về nhà cải thiện bữa ăn. Những thứ khác thì bảo Chu Tự Cương mang đến công xã đổi thành tiền. Tiền thì để lại cho cha Lâm, để định kỳ ông tới bệnh viện thành phố mua thuốc, ngoài ra Lâm Uyển cũng để mấy loại thảo dược đông y không thể thiếu nhưng bản địa không có, như Huyền Hồ, Quế, Phục Linh, Đương Quy...
Mẹ Lâm gói nội y mấy hôm trước bà may cho con gái và Tiểu Minh Quang, ngoài ra còn có mấy thước vải, bảo Lâm Uyển may cho Lục Chính Đình mấy cái quần lót để mặc. Bà cũng không nói rõ ra, chỉ cho rằng con gái hiểu. Nhưng trên thực tế Lâm Uyển không hiểu, mà đúng lúc Lục Chính Đình nhìn lướt qua, còn kích động mong chờ Lâm Uyển tặng mình đồ lót.
Lâm Uyển đánh xe ngựa, đưa Lục Chính Đình và Tiểu Minh Quang đi quanh đại đội một chút, xem xét tình hình làm nhang muỗi, sau đó nói tạm biệt với kế toán Lâm.
Đại đội trưởng phải lo chuyện xuống ruộng sản xuất, bí thư phải lo chuyện tư tưởng chính trị và đến công xã trên huyện họp, chuyện ở nhà cơ bản là do kế toán phụ trách.
“Uyển Uyển, cháu rể Chính Đình à, quay về ở hai ngày rồi tới. Khi nào lên dầm rồi thì hai đứa tạm thời ở đây, bọn chú sẽ xây thêm hai phòng nữa.” Kế toán Lâm nhiệt tình với Lục Chính Đình còn hơn với con rể mình, hai mắt sáng rực lên.
Lâm Uyển cười với ông ta: “Chú kế toán, chú mệt mỏi nhiều rồi, bọn cháu đi trước đây.”
Ngày hè nóng nực, lúc chín giờ ánh mặt trời nóng hừng hực. Lâm Uyển đội chiếc mũ rơm mà kế toán Lâm đưa cho, đội lên cho Tiểu Minh Quang và Lục Chính Đình, còn để mấy quả trứng gà lên trước mặt cho bọn họ ăn tùy ý.
Hai người không ăn, Lục Chính Đình bện một cái lồng cói, Tiểu Minh Quang thì bện vòng hoa, động tác một người lớn một người nhỏ chỉnh tề như một, không có gì chuyên chú hơn.
Lâm Uyển thỉnh thoảng lại nhìn bọn họ, hai người này cũng lạ thật, không có quan hệ cha con nhưng còn giống cha người ta, đúng là hay thật.
Lúc này hai cha con ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lâm Uyển cười, tỏ ý không có gì, bảo bọn họ tiếp tục đi.
Nhưng hai người lại tiếp tục nhìn cô.
Lục Chính Đình: “Hát cho bọn anh nghe đi.”
Lâm Uyển kinh ngạc nhìn anh: “Anh có nghe thấy đâu.”
Lục Chính Đình: “Tiểu Quang có thể.”
Lâm Uyển: “Được thôi.” Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định hát một bài vui vẻ, dù sao Tiểu Quang không hiểu, cô sẽ hát “Tín Thiên Du”.
[Dân ca vùng Thiểm Bắc, Trung Quốc.]
Tiểu Minh Quang nghe tới nỗi mê mẩn, cuối cùng thì không bện vòng hoa nữa, hai tay nhỏ chống lên cằm, dáng vẻ say sưa theo điệu nhạc.
Lâm Uyển hát xong thì xoa đầu thằng bé: “Ăn hết trứng gà đi, đừng để hỏng.”
Trứng gà bóc ra rồi nếu như không ăn thì một lúc nữa sẽ chảy nhớt và chua.
Tiểu Minh Quang lập tức ôm lấy ăn ngấu ăn nghiến như sợ là một giây thôi sẽ bị hỏng, đến nỗi mà hai má phồng lên như hai cái bánh bao.
Bọn họ vừa về đã thấy bà Lục ngồi ở bậc cửa khóc lóc, giống như bị ấm ức rất lớn.
Mấy ngày vừa rồi Lục Chính Đình không ở nhà, mỗi ngày bà ta đều bảo Lục Bão Nhi đến cổng thôn cắt cỏ. Nếu như nhìn thấy chú ba quay về thì chạy về nhà báo cáo.
Hôm nay nhận được tin tức thằng ba về nhà, bà ta lập tức ngồi ở đây diễn kịch.
“Thằng ba à, em gái con tay không về trường, không hề mang theo một đồng nào, nó còn phải tiếp tục học cấp 3 đấy. Như thế sao mà được.” Bà ta vừa lau nước mắt vừa nhìn Lục Chính Đình. Đáng tiếc là Lục Chính Đình không nghe thấy bà ta nói gì, lại cụp mi xuống không nhìn thấy miệng bà ta. Cho dù bà ta có khóc um cái hẻm này thì anh cũng không biết.
Lâm Uyển càng không để ý đến bà ta. Đây là bà ta biết lấy trứng chọi đá cũng không có gì tốt cả, không chọi nổi, vậy nên đã đổi cách khác. Suy nghĩ một chút, ở chỗ cô không thể ngang ngược, giả vờ đáng thương để được thương cảm càng không có tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận