Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 437: Mừng tuổi

Lục Tâm Liên: “Ôi trời, rõ ràng chị nói nếu như phòng y tế không tuyển người, thì chị sẽ nhường cơ hội cho em mà, chị nói chuyện không giữ lời sao?”
Vẻ mặt của Vương Phương Phương khổ sở đến sắp khóc: “Chị, chị không có, chị thật sự không có.”
Lục Chính Kỳ nhìn về phía Lục Tâm Liên: “Tâm Liên, đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
Vương Phương Phương vất vả lắm mới có cơ hội làm việc, làm sao có khả năng tùy tiện nói nhường cho Lục Tâm Liên được, còn nữa, ai tới phòng y tế cũng không phải do bản thân bọn họ quyết định, mà cần đại đội và Lâm Uyển quyết định. Cho nên, anh ta hoàn toàn không tin lời Lục Tâm Liên.
Vương Phương Phương nhà nghèo, cha mẹ còn trọng nam khinh nữ, cô ta sống vô cùng khổ sở, cô ta từng nói làm bác sĩ là cơ hội duy nhất có thể thay đổi số phận, nhất định sẽ cố gắng học hỏi bác sĩ Lâm cho tốt.
Anh ta nhìn Vương Phương Phương bị Lục Tâm Liên nói đến rất đáng thương, trong lòng áy náy, mới lên tiếng bảo vệ.
Lục Tâm Liên lại tức giận ném đũa: “Chị nói không giữ lời.”
Lâm Uyển lập tức đứng dậy: “Bọn con ăn xong rồi, về nhà trước.”
Lục Chính Đình thấy cô đứng dậy, lập tức một tay ôm Tiểu Minh Quang đứng dậy, rồi duỗi tay bảo vệ Lâm Uyển đi ra ngoài, tránh cho cô bị ghế vướng chân.
Chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục cũng nhanh chóng đứng dậy tiễn người.
Vừa ra khỏi cửa, đã nghe thấy Lục Tâm Liên chửi người và tiếng thút thít kiềm chế cùng lời xin lỗi đầy hoảng loạn của Vương Phương Phương: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nên ở lại, là tôi có lỗi, phá hỏng bữa cơm năm mới của mọi người, là tôi đáng chết, xin lỗi…”
….
Trong nhà, Lục Tâm Liên vẫn còn nổi nóng kêu Vương Phương Phương cút, Lục Chính Kỳ nổi giận nói cô ta không lễ phép, ồn ào không gỡ nổi.
Lâm Uyển tạm biệt chị dâu cả và chị dâu hai: “Trong nhà bọn em cũng gói sủi cảo, về nhà sẽ luộc sủi cảo đón năm mới.” Cô nói với Quải Nhi và mấy đứa trẻ: “Đi, tới nhà thím ba ăn sủi cảo.”
Đêm giao thừa trẻ con cũng vui vẻ, đều muốn theo người lớn đón giao thừa, sẽ chơi đến khi buồn ngủ không chịu được mới thôi.
Cô lại mời hai chị dâu ra ngoài chơi, năm mới là ngày nghỉ ngơi mà phụ nữ khó có được, có thể chơi như chuyện hiển nhiên.
Hai chị dâu đã ăn no, hai người đã có kinh nghiệm, khi ăn liên hoan phải ăn nhanh, tránh cho có biến cố gì đó chưa được ăn no.
Chị dâu hai Lục cười bảo: “Vậy chúng ta qua góp vui đi.”
Dù sao bác sĩ Kim cũng không ở nhà, nhà anh ta cũng để trống.
Một đám người đi theo Lâm Uyển và Lục Chính Đình về nhà, nhà họ Lục lập tức trở nên lạnh lẽo. Trong nhà, Vương Phương Phương đã chạy về phòng tây trốn đi lau nước mắt, ở phòng đông thì Lục Tâm Liên tức anh ách khó nguôi, sao anh tư lại hoàn toàn thay đổi như vậy? Bảo vệ Giang Ánh Nguyệt, đến bây giờ ngay cả Vương Phương Phương cũng bảo vệ nốt?
Bà Lục lại gọi hai cô con dâu đến thu dọn bàn, rót nước cho cả nhà uống, đáng tiếc bên ngoài không có lấy một bóng người.
Qua năm mới, muốn náo loạn bao nhiêu thì náo loạn bấy nhiêu.
Đám người Lâm Uyển về nhà, mở radio, cắn hạt dưa ăn lạc, còn có kẹo sơn tra, và kẹo bạc hà mà Lâm Uyển tự mình làm, lấy ra cho đám trẻ con ăn thoải mái. Lại có lũ trẻ ở nhà đám người bác gái Lục chạy tới chúc tết bác sĩ Lâm, Lâm Uyển cũng cho bọn trẻ hạt dưa vào một ít kẹo, còn kêu các con chạy ra ngoài chơi với bọn nhỏ. Đợi lũ trẻ về nhà, trong túi bọn nhỏ cũng đều đựng đầy ắp, đặc biệt là Lục Minh Lương và Lục Minh Quang, trong túi lại còn có cả tiền.
Lục Minh Quang không để ý, nhưng Lục Minh Lương lại nhớ rất rõ, bác gái nào cho một hào, người nào cho năm xu, còn có bác cả và thím cũng cho tiền.
Lục Minh Lương lấy ra đưa cho Lâm Uyển.
Lâm Uyển cười bảo: “Đưa cho mẹ cháu chứ, đây là tiền mừng tuổi của cháu.”
Hiển nhiên chị dâu cả Lục không chịu lấy, nếu không phải có Lâm Uyển, thì người ta ai lại cho Minh Lương tiền, năm ngoái một xu cũng không có. Lúc này, mọi người đều túng thiếu, nhà ai cũng không có tiền để không, trẻ con nhà mình cho hai ba xu giắt lưng cũng thôi đi, trẻ con khác đều chỉ cho chút đồ ăn, chứ tiền thì dứt khoát không cho.
Lâm Uyển kêu bản thân bọn trẻ tự tích góp, để mua giấy bút và vở, cô còn lấy tiền lẻ ra làm tiền mừng tuổi cho các con.
Quải Nhi không những làm việc giúp gia đình, mà còn phụ trách trông Khiếm Nhi và Minh Thụy, hơn nữa đi học cũng nghiêm túc, học hành không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận