Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 143: Mắt không mù sẽ thấy

Lúc ấy tiêm thuốc giảm đau sử dụng tốt, nhưng thuốc qua lần phát tác tiếp theo càng đau, hơn nữa buổi tối khi đi ngủ, chân vừa đau xót vừa căng ra, vừa tê vừa đau, quả thực không phải điều người ta chịu được.
Chu Triều Sinh thấy cô mang một rổ thuốc đã được buộc xong lại đây, theo bản năng lại muốn oán giận cô: “Tôi nói này bác sĩ Lâm, cô không ở thôn Đại Loan vui vẻ làm bác sĩ của cô đi, cô cứ đến chỗ này của tôi để làm gì?” Lúc trước đến một chuyến, thằng nhỏ bị tưa lưỡi, bà cụ đau đầu khiến cho anh ta thật sự không còn mặt mũi. Lúc này còn mang thảo dược đến, sao cô không vào bệnh viện làm bác sĩ đi!
Lâm Uyển cười nói: “Tôi nghiên cứu điều chế ra một phương thuốc trừ phong thấp, lấy đến chia sẻ với anh một chút.”
Tuy rằng Chu Triều Sinh không khách sáo với cô, nhưng anh ta chưa từng làm mấy chuyện xấu, lần trước còn đưa quyển ghi chép tổ truyền của anh ta cho cô xem.
Chu Triều Sinh cũng không tin: “Chân của chú Lâm bị phong thấp đau nhiều năm như vậy, phương thuốc gì chưa thử qua?”
Lâm Lão Uông liếc mắt nhìn Lâm Uyển một cái, không cảm thấy hứng thú, trước khi cô lấy chồng từng ở phòng y tế, từ đầu đến cuối cái gì cũng không biết.
Lâm Uyển lơ đễnh: “Phương thuốc này không giống với phương thuốc kia, quân thần đóng vai trò khác nhau, thiếu một loại thuốc sẽ một trời một vực. Hơn nữa, cho dù cùng một đơn thuốc, dược liệu không giống hiệu quả vẫn kém hơn rất nhiều. Thuốc tôi chế ra, mỗi một cây thuốc đều có dược tính tốt nhất.”
[君臣佐使: có thể coi là một thuật ngữ trong khoa học kê đơn, là nguyên tắc cơ bản cấu tạo nên đơn thuốc. Ban đầu, nó có nghĩa là quân vương, các bộ trưởng, các quan chức và sứ giả đóng các vai trò khác nhau, sau này nó đề cập đến vai trò khác nhau của từng vị thuốc trong đơn thuốc của y học cổ truyền Trung Quốc.]
Cô nhìn về phía Lâm Lão Uông: “Chú à, chú muốn thử hay không?”
Lâm Lão Uông vẫn không có hứng thú, cô gái này sợ không phải là muốn lừa gạt ông ta bán lấy tiền đấy chứ, mới không mắc lừa đâu.
Ông ta vì trị chân, bị lừa không biết bao nhiêu, bây giờ tiêm thuốc giảm đau có tác dụng, ông ta không muốn bị lừa đâu.
Lâm Uyển cũng không cưỡng cầu, cô có tin tưởng đối với thuốc của mình.
Cô thấy Lâm Lão Uông tiêm thuốc giảm đau, không nhịn được nhắc nhở nói: “Chú à, tiêm thuốc giảm đau tác dụng phụ lớn, đừng quá liều.”
Ban đầu là nửa mũi, qua một khoảng thời gian sẽ là một mũi, hiện giờ ông ta đã tiêm hai mũi, qua tiếp hai tháng đoán là phải hai mũi rưỡi. Thời gian lâu dài, thuốc này sẽ không dùng được, nếu không có thuốc mới chống đỡ, đến lúc đó thân thể không chịu đựng được, sẽ đau đớn càng thêm khó có thể chịu được.
Lâm Lão Uông ồm ồm nói: “Người trong gia đình nông dân có thể làm sao bây giờ? Chịu thôi.”
Bấy giờ Triệu Toàn Mĩ chui đầu vọt vào, miệng ồn ào đau đầu muốn chết, muốn uống thuốc giảm đau.
Chu Triều Sinh không rảnh, bèn nói với Lâm Uyển: “Cô kê đơn giúp bà ta.”
Lúc này Triệu Toàn Mĩ mới nhìn thấy Lâm Uyển, nhất thời đỏ mắt, kêu lên: “Muốn kê thuốc độc độc chết tôi à?”
Từ khi bị Lâm Uyển và Lục Chính Đình tính toán, phải trả lại tiền, lương thực và nhà ở, Triệu Toàn Mĩ dường như già đi hai mươi tuổi, mỗi ngày cùng bác cả Lâm ở nhà nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa đâm tiểu nhân.
Lâm Uyển liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Bác yên tâm, độc chết bác lãng phí thuốc.” Cô kê vài viên Aspirin.
Tác dụng phụ của Analgin rất lớn, bình thường bác sĩ sẽ lựa chọn kê Aspirin hoặc là Ibuprofen.
[安乃近, 布洛芬: tác dụng hạ sốt và giảm đau.]
Triệu Toàn Mĩ không hiểu những cái này, bà ta chỉ nhìn viên thuốc lớn nhỏ, lập tức hô: “Các người nhìn đứa cháu gái xấu xa này của tôi kia, có Analgin không kê cho tôi, kê viên thuốc nhỏ này cho tôi. Analgin là thuốc lớn, mạnh còn rẻ, cô cho là tôi không biết? Lừa gạt tôi à! Sao lòng dạ cô đen tối vậy?”
Lâm Uyển: … Ha hả.
Cô đóng hòm thuốc lại, mặc kệ.
Triệu Toàn Mĩ thấy Lâm Uyển không tranh luận, lập tức âm thầm đắc ý, nghĩ rằng Lâm Uyển muốn lấy lòng mình, hừ, bây giờ biết lấy lòng mình? Chậm rồi, trừ phi trả lại thuế ruộng gấp hai lần!
Bà ta vỗ bàn: “Mau kê thuốc cho tôi, tôi muốn Analgin.”
Lâm Uyển trợn mắt xem thường một cái, không phản ứng bà ta.
Triệu Toàn Mĩ: “Cô, cô có thái độ gì vậy?”
Lâm Uyển: “Mắt không mù sẽ thấy thái độ của cháu thôi.”
Còn mau mau kê đơn cho bà, bà tính là cái gì.
Triệu Toàn Mĩ bị Lâm Uyển chọc giận đến sắc mặt đều thay đổi, vốn đã đau đầu, lần này giống như muốn nổ tung: “Cái đồ mất dạy nhà mày …”
Chu Triều Sinh lạnh lẽo cắt ngang bà ta: “Đầu bà không đau nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận