Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 112: Cuộc chiến sủi cảo 3

Lục Tâm Liên hít hít cái mũi: “Đói chết em rồi.” Cô ta rửa tay, chạy vào trong nhà ngồi ở trước bàn chờ chị hai múc sủi cảo cho ăn, ăn xong lại tính sổ với anh ba, Lâm Uyển.
Bà Lục thúc giục Lục Chính Kỳ bảo anh ta cũng ăn nhanh đi.
Lục Chính Kỳ cũng không chịu ăn, bảo bà ta với em gái ăn, lại chừa mấy cái cho bọn nhỏ trong nhà.
Bà Lục giục anh ta nhanh chóng vào nhà, lại bảo hai đứa con gái vớt sủi cảo: “Một đám lười biếng ăn sủi cảo cái gì?” Cháu trai cả đến trường không trở về, Lục Bão Nhi nói đi cắt cỏ lợn thực tế chạy ra ngoài chơi, còn người khác thở thôi bà ta cũng ngại phiền.
Lâm Uyển dắt ngựa, chở Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đi tìm Lục Chính Đình trước. Ban đầu cô nghe Lục Minh Lương nói đêm qua anh không về nhà, nghĩ muốn quan tâm anh một chút, kết quả anh nhìn cô một cái lập tức dời tầm mắt, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, một bộ muốn nói lại thôi.
Chẳng lẽ anh đang trách em đánh em trai của anh, muốn phân rõ giới hạn với em? Hẳn là không đến mức đó.
Khi quẹo vào ngõ nhỏ, Lâm Uyển không đợi được lời nói của anh, cô dừng lại bước chân cúi đầu nhìn anh.
Cô dừng lại ngựa cũng dừng lại, Lục Chính Đình giương mắt nhìn cô: “Sao thế?”
Lâm Uyển hừ một tiếng, nhấc chân bước đi.
Lục Chính Đình:…
Đi một đoạn đường, Lục Chính Đình nhắc nhở cô: “Sủi cảo nấu xong rồi.” Cái mũi của anh rất thính, gói sủi cảo hầm thịt, thật xa cũng có thể ngửi được.
Lâm Uyển lập tức ôm Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang xuống dưới, bảo bọn họ nhanh chóng về nhà rửa tay, cô đi cột ngựa trước.
Lục Chính Đình giơ tay kéo dây cương qua: “Để anh.”
Lâm Uyển cố ý phụng phịu, túm dây cương không buông tay, không phải anh không để ý tới em sao?
Hừ! Đàn ông đều là giò heo bự! Ai hiếm lạ với lòng tốt của anh.
Lục Chính Đình thấy trên mặt cô mang theo sự giận hờn lạnh nhạt, tưởng rằng cô vẫn yêu hận đan xen với em trai như cũ khiến cảm xúc không tốt, không nhịn được đè thấp giọng nói: “… Muốn làm cái gì thì làm, đừng tự mình tức giận.”
Buổi trưa hôm qua Lục Chính Kỳ tìm anh nói chuyện, oán giận Lâm Uyển vừa thấy mặt thì quất anh ta một roi, còn nói phụ nữ yêu hận đan xen là chuyện chết người nhất, yêu sâu đậm bao nhiêu đánh tàn nhẫn bấy nhiêu.
Anh nhìn vết roi, quả thật quất không nhẹ. Anh không có tâm đau lòng em trai, ngược lại lo lắng Lâm Uyển tức giận, cũng không biết cô khó chịu cỡ nào.
Hôm qua anh một đêm không ngủ, nghĩ muốn chờ Lâm Uyển trở về khuyên giải cô, nhưng vừa rồi vừa thấy cô, đột nhiên một câu anh cũng không nói ra miệng được. Anh không muốn cô khổ sở, nhưng chuyện tình cảm anh không hiểu nhiều lắm. Vả lại anh chưa từng trải qua hoàn cảnh của cô, mang lòng yêu say đắm lại bị vứt bỏ phản bội, bây giờ rốt cuộc là dạng tâm trạng gì anh cũng không thể hoàn toàn nhận thức được.
Có thể khẳng định chính là, cô chắc chắn rất tức giận, rất đau lòng, nếu không biết khuyên cô như thế nào, vậy để cô giận cá chém thớt. Nếu cô còn muốn quất Lục Chính Kỳ, để cô quất, anh sẽ toàn lực ủng hộ cô.
Lâm Uyển đối diện với con ngươi đen láy âm trầm của anh, tuy rằng biểu cảm của anh lãnh đạm, nhưng trong đôi mắt thâm thúy ấy lại chảy xuôi sự quan tâm với cô.
Không biết vì sao, cơn giận của cô lập tức tan thành mây khói, cô nâng tay qua đầu vai anh, cúi đầu cùng anh bốn mắt nhìn nhau, ỷ vào anh nghe không thấy mở câu vui đùa: “Cho dù em trai anh trở về, anh cũng vẫn là chồng của em mà, hai ta là một nhóm, anh đừng hòng quên em.”
Cô thấy bộ dạng anh cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng khuôn mặt tuấn tú cũng không chịu thua kém hiện lên một tầng đỏ ửng, tâm trạng rất tốt, vỗ bờ vai của anh một cái cô xoay người về nhà.

Lâm Uyển đuổi theo hai đứa nhỏ vào sân thì nhìn thấy bà Lục rất ân cần gắp sủi cảo cho Lục Chính Kỳ và Lục Tâm Liên. Năm nay Lục Tâm Liên 14 tuổi, điển hình của người nhà họ Lục, vóc dáng cao gầy bộ dáng xinh đẹp, bởi vì từ nhỏ được nuông chiều, bộ dáng yếu ớt, nhìn qua rất là ngoan ngoãn văn tú.
Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà thôi.
“Ôi, quay về sớm không bằng quay về vừa khéo.” Cô cười xấu xa nhanh chóng xông vào trong nhà, liếc mắt một cái tập trung vào ba bát sủi cảo nóng hôi hổi trên bàn cơm.
Lục Chính Kỳ ngồi ở bên ngoài cùng, bà Lục ngồi ở bên trong của anh ta, Lục Tâm Liên ngồi ở phía bắc nhất, bên kia là chị hai Lục. Trước mặt Lục Chính Kỳ và Lục Tâm Liên là bát lớn, đựng đầy sủi cảo, trước mặt bà Lục cũng có một bát, chị hai Lục thì tương đối đáng thương, trong một bát canh sủi cảo không trôi nổi được mấy viên sủi cảo có nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận